Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437:





Vừa mới làm yên lòng bà cụ, Tô Trạm mới ra khỏi phòng, nhìn thấy Tân Na giận dữ đứng ở hành lang, anh ta hít sâu một hơi mới bước đến.”





Tô Trạm nghĩ kĩ lại, so với việc ngày ngày bị bà cụ thúc ép thế này thì thà tìm một người phụ nữ để kết hôn cho rồi.





Một đằng là đời tư của anh sạch sẽ, mặt khác anh cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, trùng hợp là anh không ghét Tân Na mà còn có cảm tình với cô.





Có thể lấy làm vợ, anh cũng thấy khá tốt.





“Ý anh là gì, Tô Trạm, lúc đầu anh nói chúng ta chỉ giả vờ yêu nhau, qua giai đoạn ngượng ngùng sẽ tuyên bố chia tay, vừa rồi sao anh không nói ra?”





Tô Trạm kéo tay cô, Tân Na dùng sức giãy ra: “Anh ít làm mấy trò này đi, giờ vào nói cho rõ ràng, chúng ta đã chia tay, thực sự không được, cứ nói thật đi.”





“Không nói.” Tô Trạm do dự, trong lòng anh đã quyết định rồi giờ phải nghĩ cách thuyết phục Tân Na: “Em đã ngủ với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh.”





Tân Na: “…..”





“Tô Trạm, anh có phải đàn ông không vậy?!” Tân Na tức đến run người.





Anh nói ra mà đến thể diện cũng không cần nữa.





Tô Trạm dựa vào tường, thân hình thon cao của anh nghiêng nghiêng: “Có phải đàn ông hay không, em còn không rõ ư?”





Tân Na: “……..”





“Được, anh không nói em sẽ tự đi nói.” Cô mới không để Tô Trạm đắc ý chiếm lợi thế.





Tuy nhiên, cô vừa đi được hai bước, đột nhiên cổ tay bị nắm lại, cô còn chưa phản ứng kịp thì Tô Trạm đã dùng lực khiến cô ngửa ra sau, ngã vào một vòng tay ấm áp.





“Tô Trạm!”





Tân Na bị ép quá, giơ tay định đánh lên mặt anh thì bị Tô Trạm bắt được, anh ấn tay cô ra sau lưng, tay kia ôm lấy đầu cô, bắt đầu dùng sức hôn.





“Ưm…”





Mắt Tân Na càng ngày càng mở to, đồng tử nhưng muốn nhảy ra ngoài, anh, anh vậy mà…





Tô Trạm cắn môi cô, thì thầm nói: “Nếu em không đồng ý lấy anh, anh sẽ không thả ra.”





Tân Na tức muốn phát khóc, anh đúng là bắt nạt người quá đáng.





Bất giác trong mắt cô giăng lên một tầng sương mỏng, giọng khàn khàn: “Ưm…. Tô Trạm, anh ức hiếp người quá đáng.”





Tô Trạm thả lỏng nhưng không buông ra hoàn toàn, anh cắn tai cô: “Em nói em mua rau không trả tiền cho người ta sao? Em ngủ với anh rồi phải cho anh một danh phận chứ, có phải không?”





Tân Na tức phát khóc, thực sự đã khóc, từng dòng nước mắt từ từ lăn xuống.





Tô Trạm hốt hoảng vội buông tay ra rồi lau nước mắt cho cô: “Đừng thấy anh trước đây thích thay người yêu, thực ra, anh chưa ngủ mấy lần…”





Tân Na khóc càng lớn hơn, đó là lần đầu của cô, đương nhiên cũng hi vọng người đó của mình cũng là lần đầu.





Dường như là thế mới công bằng.





Tuy nhiên Tô Trạm đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi.





Tô Trạm chợt nhận ra lời nói sai trái vừa rồi, tự đánh vào miệng mình một cái: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, chỉ có em thôi, có được không?”





Tân Na vẫn khóc không quan tâm.





Tô Trạm bối rối toát cả mồ hôi: “Anh sai rồi, anh sai rồi, cầu xin em đừng khóc nữa mà.”





Tân Na lườm anh, lau nước mắt: “Anh đi nói rõ ràng với mọi người, em sẽ không khóc nữa.”





Tô Trạm: “……..”





“Thế em khóc đi.”





“Tô Trạm!” Tân Na giơ chân giơ tay đánh về phía Tô Trạm.





Tô Trạm đứng im tại chỗ đợi những cú đánh của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK