Trần Thanh trầm mặc một chút mới nói: “Vậy thì cùng nhau đi.”
Lý Chiến có biết chuyện này hay không, ông ta cũng không biết được, đây là chuyện của Văn Khuynh.
Nhà họ Trần và nhà họ Văn cùng nằm trong một khu, không cần phải lái xe, chỉ cần đi xuyên qua một cái công viên là đã đến.
Trần Thanh đi phía trước, Lý Chiến và Trần Thi Hàm lần lượt đi ở phía sau, anh kéo Trần Thi Hàm ý bảo cô ta đi chậm một chút: “Anh làm gì vậy?”
Lý Chiến che miệng của cô ta: “Suỵt!”
Trần Thi Hàm trợn tròn mắt, chớp chớp, dường như đang hỏi ngược lại anh làm gì?
Lý Chiến nhìn Trần Thanh trước mặt, dường như ông ta không hề phát hiện.
Anh ghét sát tai Trần Thi Hàm, cất giọng nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Em thành thật nói cho anh biết, hai người và ba của anh có phải đang giấu bí mật gì đó không?”
Trần Thi Hàm quay đầu nhìn anh ta: “Ba anh không nói với anh sao?”
“Nói gì cơ?”
“Hai đứa đang nói thầm cái gì đấy?” Không biết từ lúc nào, Trần Thanh đã dừng bước, ông ta đứng đằng xa quay đầu nhìn hai người họ.
Lý Chiến vội vàng nói: “Không có gì.”
Trần Thanh nhìn anh một cái, từ khi anh kéo Trần Thi Hàm nói chuyện, ông ta đã biết, chỉ là cố ý không vạch trần, nhưng câu hỏi mà anh hỏi Trần Thi Hàm, đã nói lên anh không biết bí mật giữa bọn họ và Văn Khuynh, Văn Khuynh không nói, nhất định có dụng ý của Văn Khuynh, trước đó ông ta không dưới một lần nghe Văn Khuynh nói quan hệ giữa Lý Chiến và Tông Triển Bạch rất tốt.
Ông ta không nói, nhất định là sợ Lý Chiến làm trở ngại bọn họ.
Cho nên, ông ta mới cố ý cắt đứt, Trần Thi Hàm nhất định sẽ cảm thấy Lý Chiến không phải là người ngoài, rồi nói ra.
Như vậy, có thể sẽ làm nhiễu loạn kế hoạch của bọn họ, dù sao bây giờ cũng đang tiến triển rất thuận lợi.
“Đi nhanh một chút đi.” Trần Thanh nói với: “Lại đây, ba có chuyện muốn nói với con.”
Trần Thi Hàm mới phát giác Trần Thanh không muốn cô ta nói ra chuyện này, vì vậy cô ta bước nhanh tới: “Ba.”
“Lớn thế này rồi, tại sao còn không có chút trầm tĩnh nào.”
Trần Thi Hàm kéo cánh tay của ông ta cười: “Chẳng phải con chỉ là đi bộ nhanh hơn chút sao, sao có thể là không bình tĩnh chứ?”
Trần Thanh nhìn cô ta một cái, thấy Lý Chiến đang ở đây, Trần Thanh cũng không nói gì.
Lúc này, bọn họ cũng đi tới nhà họ Văn.
Lý Chiến đi tới phía trước mở cửa, nhà không có ai, Văn Khuynh và Lý Tịnh đều ở trong phòng đọc sách, tin tức bùng nổ ghê gớm như vậy, Văn Khuynh dĩ nhiên cũng biết.
“Do ai truyền tin ra ngoài?” Lý Tịnh tức giận nói.
Tính tình Văn Khuynh, bà hiểu rất rõ ràng, ông ta muốn Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp tách nhau rs, không hề muốn lưới rách cá chết.
Làm như vậy, chuyện lập tức trở nên nghiêm trọng, lỡ như Tông Triển Bạch cho là Văn Khuynh làm, hiểu lầm lại càng lớn.
Văn Khuynh cũng không phải người ngu dốt, chuyện này rất rõ ràng, không phải nhà họ Trần thì chính là nhà họ Hà.
Quan hệ của ông ta và Trần Thanh rất gần gũi, mối nghi ngờ này dời sang nhà họ Hà.
“Chuyện này, ông có muốn cân nhắc chút không?” Lý Tịnh đã hai ngày nay không ngủ ngon giấc, cũng vì lo lắng chuyện này.
Văn Khuynh hít một hơi sâu: “Đâm lao thì phải theo lao, tôi tuyệt đối không cho phép một người không chung thủy với Cảnh Hạo ở lại bên cạnh nó.”
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, rõ ràng Tông Triển Bạch đã bị Lâm Tử Lạp mê hoặc rồi.
Giống như năm đó Tông Khải Phong bị Trình Dục Tú quyến rũ vậy.”
Trong lòng Văn Khuynh, Tông Khải Phong đã phản bội Văn Nhàn, nhưng Tông Triển Bạch thì không thể!
Ông không cho phép con của Văn Nhàn tới gần Trình Dục Tú.
Lý Tịnh thở dài, bà biết Văn Khuynh nghĩ gì, chỉ là lo lắng việc này làm lớn lên quá sẽ tổn hại tới tình cảm.
“Hay là ông đi hỏi lão Trần xem có phải do ông ta để lộ không.” Lý Tịnh hỏi.