Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng giám đốc Giang, chuyện đã qua rồi, anh đừng nghĩ nữa.” Nam Thành cũng không biết làm sao để an ủi anh.





Chỉ là không muốn nhìn thấy anh như vậy.





“Trái tim, làm sao có thể điều khiển được?” Càng là việc không muốn nhớ đến thì lại càng rõ ràng.





“Đi thôi.” Anh vừa cất bước đi, nam Thành liền theo sau.





Bên kia Cố Hiềm và Tông Ngôn Hi vừa ăn sáng xong, lúc Cố Hiềm chuẩn bị đi thì nhìn cô: “Hôm nay chị có lịch trình gì không?”





Tông Ngôn Hi nói qua loa: “Vẫn chưa làm xong phương án kế hoạch, ở khách sạn làm việc thôi.”





Cố Hiềm cười: “Vậy tối nay em tan làm chúng ta hẹn nhau đi ăn tối nhé? Dù sao sáng nay cũng là chị mời.”





Tông Ngôn Hi tựa người vào mép cửa: “Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới việc ăn thôi hả? Vừa mới ăn sáng xong liền nghĩ đến buổi tối ăn gì, có biết rằng cậu là cái gì không?”





Cố Hiềm hỏi: “Cái gì?”





“Thùng cơm.”





Thùng cơm?





Lời này sao nghe có vẻ không giống lời tốt đẹp gì nhỉ?





Tuy rằng cậu đã học được rất nhiều thứ, nhưng vẫn còn có rất nhiều câu từ cậu không hiểu, ngôn ngữ mẹ đẻ này quả thực là quá uyên thâm, có khi chỉ một chữ thôi cũng đã có mấy nghĩa rồi.





Cậu nhìn Tông Ngôn Hi một cái, lấy điện thoại ra search ý nghĩa của hai chữ thùng cơm này, xem xong thì xụ mặt hỏi ngược lại: “Chị đã từng gặp qua cái thùng cơm nào phong độ ngời ngời như em chưa?”





Tông Ngôn Hi trề trề môi: “Cậu không phải sao?”





Cố Hiềm: “…”





“Không nói với chị nữa.” Trên phương diện tiếng mẹ đẻ này cậu nói không lại cô, bởi vì không hiểu nhiều câu từ bằng cô.





Đặc biệt là mấy từ ngữ ám chỉ để mắng người.





“Em đi đây.”





Cố Hiềm đi ra ngoài, Tông Ngôn Hi cười cười: “Vậy chị không tiễn cậu nữa nhé?”





“Quả thật là một con người vô tình vô nghĩa, em chính là ân nhân cứu mạng của chị đấy, một chút cũng không biết báo đáp, uổng công cứu chị rồi.” Cậu hừ lạnh một tiếng.





Tông Ngôn Hi: “…”





Cô vẫn luôn nhớ đến ân tình này đó có được không vậy?





Nếu không cô sẽ xem cậu như em trai sao?





Phòng tắm và phòng ngủ của cô từ trước đến nay không cho ai mượn, đặc biệt là người khác giới.





Cố Hiềm đứng ở trước thang máy ấn nút.





Một lúc sau cửa thang máy mở ra, lúc cậu vừa muốn bước vào thì bên trong đã có ba người bước ra, người đi trước là Quan Kình.





Cố Hiềm sửng sốt, sau đó có hơi luống cuống, đứng trước thang máy không biết nên làm gì.





Người đàn ông này không phải là…





Quan Kình nhìn cậu một cái, nhưng không quá để ý, chỉ là cảm thấy cậu kỳ quái, ông đã bước ra rồi mà cậu còn không vào thang máy.





Ông mang theo hai người đi đến căn phòng Tông Ngôn Hi đang ở gõ cửa.





Cố Hiềm nhìn thấy ông gõ cửa, đôi mắt lập tức trừng lớn.





Sao ông ta lại đi đến gõ cửa phòng của Tông Ngôn Hi?





Ông ta là người xấu hay là người tốt?





Có phải là người muốn hại cô không nhỉ?





Lúc này trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.





Ngay vào lúc cửa phòng mở ra, cậu nhanh chóng ấn nút vào thang máy đang đóng lại, đồng thời nhanh chân bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK