Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Vân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm Tông Ngôn Hi, thầm nghĩ, chuyện gì thế này? Cái, cái tên ngốc này… không đúng, người đàn ông này là ba của Tông Ngôn Hi?





Ông cúi đầu nhìn Tông Ngôn Thần đứng bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cậu bé đây là thế nào?





Ông chau mày, vẻ mặt rất khôi hàia: “Người này thật sự là ba các cháu?”





Tông Ngôn Thần vô cùng chắc chắn mà gật đầu: “Đúng vậy.”





Thiệu Vân: “…”





Vậy lúc trước nhìn thấy anh ngồi ở đây cười ngây ngô như một kẻ ngốc là thế nào?





Thiệu Vân lại nhìn qua, đúng lúc Tông Triển Bạch cũng quay sang nhìn ông, vừa nãy mọi người từ cổng tiểu khu đi ra anh đã nhìn thấy ông ấy dắt hai đứa nhỏ, ông ấy là ai? Có quan hệ thế nào với Lâm Tử Lạp?





Nếu không phải người quen thì Lâm Tử Lạp sẽ không để ông đưa hai con ra ngoài, vẻ căng thẳng vừa nãy của ông ấy cũng không giống giả vờ, mà ông thật sự quan tâm đến hai đứa trẻ.





Thiệu Vân cười khà khà: “Chào cậu, tới rồi sao không vào? Vừa nãy nhìn thấy cậu ngồi bên đường cười ngốc nghếch, tôi còn tưởng…”





Hai chữ “kẻ ngốc” ông không nói ra, bây giờ nhìn lại, người ta chẳng ngốc chút nào.





Cho dù ông không nói ra thì Tông Triển Bạch cũng biết chẳng phải lời hay ý đẹp gì, giọng anh không cao không thấp nhưng lại mang theo ý dò hỏi: “Chú là ai?”





Anh chưa bao giờ thấy người này ở bên Lâm Tử Lạp, hay là nghe cô nói có bạn bè hoặc người thân ở thành phố C.





Anh nheo mắt nhìn, không phải họ hàng của Văn Nhàn, lẽ nào…





Trong lòng anh đã có suy đoán, quan hệ của những người bên cạnh Lâm Tử Lạp cũng không khó để đoán ra. Trước kia Trang Kha Nguyệt và Lâm Viên Trung là người thân của cô, bây giờ là Văn Nhàn và Trang Tử Ý, họ hàng của Văn Nhàn đều ở thành phố B, vậy người này là họ hàng bên nhà Trang Tử Ý?





Thiệu Vân mỉm cười: “Chuyện này nói ra thì rất dài, chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, sao chúng ta không tìm một chỗ ngồi nói chuyện?”





Tông Triển Bạch không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.





Thiệu Vân vỗ vai Tông Ngôn Thần: “Cháu thành thật một chút, ông đi một lát rồi quay lại.”





Tài xế vừa nãy suýt chút nữa đã đâm phải người vẫn đang đứng đó, ông phải đi dạy cho cậu ta một bài học, nếu không lần sau lại liều lĩnh như vậy, thật sự đâm trúng người thì sẽ gặp tội.





“Vâng.” Tông Ngôn Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau khi Thiệu Vân đi, Tông Triển Bạch hỏi cậu bé: “Gần đây các con vẫn sống tốt chứ?”





Tông Ngôn Thần gật đầu, cảm thấy có chút phiền muộn: “Rất tốt, con và em gái đi học, mẹ rất bận rộn, cuộc sống rất đủ đầy.”





Nói rồi cậu nhóc quay đầu đi chỗ khác, có vẻ như đang khó chịu.





Tông Triển Bạch xoa đầu con trai: “Giận rồi à?”





Tông Ngôn Thần nghiêng người, hất tay anh ra rồi lạnh lùng nói: “Không có.”





“Con đang ghen với em gái à? Con có muốn ba cũng bế con không?” Cậu bé vừa cáu kỉnh là Tông Triển Bạch đã biết cậu có vấn đề gì.





Tông Ngôn Thần mạnh miệng: “Còn lâu con mới ghen!”





“Vậy sao?”





“Đúng thế.”





Thật ra đúng là cậu bé hơi ghen tỵ, ánh mắt Tông Triển Bạch luôn hướng về em gái, như thể đã quên mất cậu.





Điều này khiến cậu rất không vui.





A!





Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người, Thiệu Vân không kìm được lửa giận đánh tài xế một cái, ông ra tay rất mạnh khiến tài xế bị đánh ngã gục xuống đất.





“Lần sau chú ý một chút cho tôi, nếu không lần sau tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Thiệu Vân lạnh mặt nói: “Cút đi.”





Tài xế đứng dậy lên xe.





Tông Ngôn Thần nhìn vẻ mặt dữ tợn của Thiệu Vân mà nuốt nước bọt, bình thường ông luôn như một đứa trẻ, rất thích cười và vô cùng bình dị dễ gần, vì vậy cậu bé kết thân với ông cũng nhanh. Ở chung với nhau hai tháng, đây là lần đầu tiên Tông Ngôn Thần thấy ông bạo lực như vậy, cậu bé không khỏi cảm thấy rét run, đây đích xác là dáng vẻ của hai người. Khi Thiệu Vân tới, cậu bé vô thức lùi lại một bước, Tông Triển Bạch khom người dắt tay con trai.





Tông Triển Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trong lòng bàn tay.





Tông Ngôn Thần ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì cũng không tránh ra, xem như đã hoà giải với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK