Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không đáng để chúc mừng…”





“Tại sao không đáng để chúc mừng chứ? Có thể thăng chức thì chứng tỏ anh có năng lực, hơn nữa chúng tôi cũng vui mừng thay anh. Lúc trước bởi vì không bắt được gã ta nên tôi cũng không đề cập đến, bây giờ đã bắt được rồi cũng biết được tất cả mọi chuyện, tuy rằng chuyện của Cố Bắc vẫn chưa hoàn toàn giải quyết được nhưng mà mọi người cũng nên ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm chứ.”





“Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng không từ chối nữa, cảm ơn chị dâu.” Thẩm Bồi Xuyên cảm ơn từ tận đáy lòng.





“Đừng khách sáo, nếu như không có việc gì thì đến sớm cũng được.” Lâm Tử Lạp cười, cô nói chuyện đầy ẩn ý, nhưng mà Thẩm Bồi Xuyên cũng không nghe ra, anh ấy lên tiếng trả lời: “Được.”





“Tôi về trước đây.” Lâm Tử Lạp đứng dậy khỏi ghế, Tông Triển Bạch bảo cô chờ một chút: “Anh muốn nói mấy câu với Bồi Xuyên, em ra ngoài đợi anh một chút nhé.”





Lâm Tử Lạp gật đầu: “Được.”





Nói xong thì đi thẳng ra ngoài,





Cô đi rồi, Tông Triển Bạch và Thẩm Bồi Xuyên bàn bạc với nhau xem bước tiếp theo nên đi như thế nào, giữ một chút hơi tàn cho Lão Tứ, thứ nhất là muốn từ miệng gã ta moi ra chứng cứ phạm pháp của Cố Bắc, thứ hai là họ không muốn đích thân ra tay giết gã ta, cho dù muốn giết thì cũng phải mượn đao giết người.





Mặc kệ Lão Tứ có nhận tội thay cho Cố Bắc hay không, chỉ cần nắm được chứng cứ phạm tội của Cố Bắc, sau đó nói Lão Tứ bán đứng gã ta thì đến lúc đó bọn họ không cần động thủ, Cố Bắc nhất định sẽ ra tay giết chết tên phản bội này.





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho tôi.”





Tông Triển Bạch nhìn thoáng qua màn hình, Lão Tứ nằm co rút trên mặt đất, Tô Trạm cũng không có ý định dừng tay, giống như là anh ta vẫn chưa xả hết giận, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt cất bước đi ra ngoài.





Lâm Tử Lạp nói muốn về nhà, Tông Triển Bạch lại chở cô đi đến công ty với anh.





“Ăn cơm trưa với anh rồi anh dẫn em về nhà.” Tông Triển Bạch giúp cô đeo dây an toàn.





Tông Triển Bạch khởi động xe, hỏi một câu: “Em muốn tác hợp Tần Nhã với Tô Trạm hả?”





Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Tông Triển Bạch hỏi lại: “Em làm rõ ràng lắm hả?”





“Không đâu, chỉ là anh quá hiểu em thôi.” Tông Triển Bạch cười với cô: “Chúng ta có phải là ‘người có lòng thì suy nghĩ giống nhau’ không?”





Lâm Tử Lạp: “…”





Cô nhìn thẳng về phía trước: “Em thấy Tô Trạm vẫn còn yêu Tần Nhã nhiều lắm.”





“Cậu ta cũng không có thay đổi chỉ là trong quá khứ phạm phải sai lầm.” Tông Triển Bạch muốn nói giúp anh em mấy câu: “Em khuyên nhủ Tần Nhã đi.”





“Em cũng không hiểu rõ trong lòng của em ấy nghĩ gì?” Lâm Tử Lạp thẳng thắn nói, cô cũng muốn có người ở bên chăm sóc cho Tần Nhã, thay vì phải tìm một người khác cô vẫn thiên vị cho Tô Trạm hơn, tuy rằng trước kia anh ta làm sai nhưng mà cũng đã rút ra có bài học kinh nghiệm rồi.





Chỉ là thái độ của Tần Nhã với Tô Trạm quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không muốn cho Tô Trạm một cơ hội.





Cô muốn tổ chức ăn mừng cho Thẩm Bồi Xuyên là thật lòng, dù sao với năng lực và nhân phẩm của anh ấy đảm nhiệm vị trí này rất xứng đáng. Nhưng mà cô cũng muốn nhờ vào chuyện này để tạo cơ hội cho Tần Nhã và Tô Trạm gặp nhau.





“Mỗi người đều có số mệnh riêng, em cũng không cần quá lo lắng đâu.” Tông Triển Bạch không muốn cô vì chuyện của người khác mà hao tốn tâm sức.





Lâm Tử Lạp hiểu ý của anh: “Em sẽ không can thiệp, nhưng mà em muốn trong phạm vi năng lực của mình mà tạo cơ hội cho Tô Trạm, nếu có thể giúp họ tiếp tục mối nhân duyên thì thì tốt, còn nếu không được thì bọn họ chính là có duyên không phận. Em không đi khuyên bảo Tần Nhã, nếu em ấy còn tình cảm với Tô Trạm thì sẽ thấy Tô Trạm rất tốt, còn nếu đã không có tình cảm thì ai khuyên cũng vậy thôi.”





“Em hiểu được là tốt rồi.” Điểm này Tông Triển Bạch cũng đồng ý.





Anh cũng không thích quản chuyện tình cảm của người khác nên hy vọng Lâm Tử Lạp cũng không quá can thiệp vào chuyện của người khác. Tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi, họ đều có suy nghĩ riêng của mình, nếu hỗ trợ thì không sao nhưng mà đem suy nghĩ của mình mà áp đặt cho người khác thì cũng không tốt.





Vừa đi vừa nói chuyện chỉ chốc lát đã đến hầm giữ xe của công ty, Tông Triển Bạch dừng xe sau đó đẩy cửa bước xuống xe, đi qua mở cửa xe cho Lâm Tử Lạp, sau khi cô đi xuống thì nắm tay cô.





Lâm Tử Lạp hơi tránh đi: “Như vậy sẽ không tốt lắm đâu.”





Dù sao thì lần trước bị đưa tin lên mạng đã bị người ta phỏng đoán thân phận của cô, hơn nữa còn tung tin đồn cô là ngôi sao tuyến 18 gì đó.





Tuy rằng cô không để ý lắm nhưng mà cũng không muốn bị người khác bàn tán về mình như vậy, có nhiều lời nói khó nghe làm cô cũng cảm thấy bực mình.





Tông Triển Bạch liếc mắt nhìn cô một cái: “Có cái gì không tốt?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK