Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 432:





“Tôi viết.” Diêu Bân không suy nghĩ nhiều, liền ngay lập tức đồng ý.





“Cao Nguyên đưa giấy bút cho cậu ta.” Bạch Dận Ninh dặn dò.





Cao Nguyên xoay người đi vào trong nhà lấy giấy bút ra, đưa cho Diêu Bân.





Diêu Bân không học hành nhiều, lúc cấp hai đã bắt đầu đua đòi, cầm giấy bút trên tay không biết phải viết gì, anh ta ôm đầu: “Viết như nào đây?”





“Cao Nguyên cậu đi hướng dẫn cậu ta.”





Cao Nguyên nhìn Bạch Dận Ninh, nhỏ tiếng hỏi: “Để cậu ta viết gì ạ?”





Bạch Dận Ninh bình thản nói: “Mua bán người.”





Cao Nguyên hiểu ý, đây chính là muốn lưu lại chứng cứ Diêu Bân bán người.





Cao Nguyên đọc cho Diêu Bân viết, Diêu Bân trong đầu chỉ nghĩ đến 3 tỷ, cho nên Cao Nguyên đọc cái gì thì anh ta viết cái đó.





Sau mười mấy phút, Cao Nguyên cầm tờ giấy Diêu Bân viết qua cho anh ta xem.





Chữ viết tay nguệch ngoạc còn không bằng cả học sinh tiểu học, nhưng nội dung cũng không tồi, anh ta đưa lại cho Cao Nguyên: “Để cậu ta in dấu tay.”





Cao Nguyên đưa lại giấy cho Diêu Bân: “In dấu tay vào đây.”





“Không đưa cho tôi mực dấu, tôi in kiểu gì?”





Cao Nguyên dang hai tay: “Chúng tôi không có thứ đó, dùng máu thay thế đi.”





Sắc mặt Diêu Bân thay đổi, máu, máu của ai?





“Cậu không muốn 3 tỷ đó nữa thì đi đi, tôi không có thời gian lề mề với cậu.” Bạch Dận Ninh cố ý thể hiện sự vội vàng.





Thực tế là đang thu ngắn thời gian cân nhắc của anh ta.





Một đám côn đồ phía sau Diêu Bân khuyên nói: “3 tỷ đó, chỉ là một chút máu thôi không phải sao? Cắt một vết nhỏ trên ngón tay, là có rồi.”





Diêu Bân nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa nói: “Chỉ là một chút máu thôi sao? Vậy cắt tay anh đi?”





Thực tế là Diêu Bân cố ý nói, anh ta không muốn làm mình bị thương, sợ đau.





Biết là đám này cũng quan tâm đến tiền.





Suy cho cùng thì anh ta có tiền rồi, cũng có thể mang họ đi ăn uống no say.





“Của tôi cũng được, nhưng anh lấy được 3 tỷ rồi thì chia cho tôi 70 triệu.”





Diêu Bân không nghĩ nhiều liền đồng ý: “Được.”





3 tỷ, chia cho anh ta 70 triệu thì còn hơn 2 tỷ 930 triệu.





Người đó cắn ngón tay rồi đưa đến trước mặt Diêu Bân: “Đây.”





Diêu Bân lấy ngón trỏ chấm máu in dấu tay lên giấy, rồi ném tờ giấy vào tay Cao Nguyên: “Bây giờ được rồi chứ?”





“Được, hiện tại tôi không có 3 tỷ tiền mặt, tôi gọi điện sai người đem tới.” Nói xong Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra, anh ta ấn số gọi đi.





Diêu Bân vui mừng lên kế hoạch xem có tiền rồi sẽ làm những gì: “Đợi tôi lấy được tiền rồi, đầu tiên tôi sẽ mời anh em ăn uống no say một bữa, sau đó ban đêm, nghe nói ở đó có rất nhiều gái xinh, tôi mời anh em chơi những em xinh nhất.”





Từ đầu đến cuối Lâm Tử Lạp không nói lời nào, lặng lẽ đứng một bên quan sát diễn biến tình hình, cô biết, Bạch Dận Ninh e là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diêu Bân như vậy.





Rất nhanh sau đó, có người đưa tiền tới, mười mấy chiếc xe nối tiếp nhau, bao quanh toàn bộ biệt thự, cửa xe mở ra khoảng bốn mươi năm mươi người lần lượt bước xuống, bao vây xung quanh Diêu Bân và mười mấy tên côn đồ đó.”





Diêu Bân sững người, anh ta nhìn về phía Bạch Dận Ninh: “Anh, đây, đây, đây là ý gì?”





Bạch Dận Ninh nhíu mày cười: “Cậu có vẻ rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cũng hay là tôi cũng có sở thích này.”





“Anh!” Diêu Bân chỉ tay vào Bạch Dận Ninh: “Anh lừa tôi!”





Bạch Dận Ninh cười lớn, vừa ngạo mạn vừa hung ác: “Tôi có nói là tôi không động tay sao?”





Có người ghé vào tai Diêu Bân nhắc nhở: “Hình như là anh ta không nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK