“Đưa cho anh ta.” Nói xong Tô Trạm nhìn Tông Triển Bạch, anh không nói gì coi như ngầm đồng ý.
Một người bảo vệ rất nhanh đã lái xe tới, anh ấy định nhân cơ hội đưa chìa khoá để cứu lấy bà, nhưng Hà Thuỵ Trạch cũng không phải tên ngốc, anh ta gằn giọng nói: “Đừng qua đây.”
Bảo vệ nói: “Tôi không qua thì làm sao đưa chìa khoá cho anh được?”
“Đưa cho Ngôn Ngôn.” Anh ta bóp lấy cổ của bà, sau đó nhìn vào vệ bằng ánh mắt cảnh giác.
Bảo vệ chần chừ một lát, là Lâm Tử Lạp chủ động qua lấy chìa khoá.
“Lên xe, em lên lái xe, đừng mong chạy thoát, nếu không anh sẽ giết chết bà lão này.” Hà Thuỵ Trạch uy hiếp.
Lâm Tử Lạp nhìn anh ta sau đó xoay người lên xe, khởi động xe, Hà Thuỵ Trạch kéo bà lão lên xe ngồi ở ghế sau, anh ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Đi về hướng Nam.”
Bà đang ở trong tay anh, Lâm Tử Lạp chỉ có thể nghe lời anh ta.
Hà Thuỵ Trạch cảm thấy Lâm Tử Lạp cố ý đi chậm, anh ta tát một cái thật mạnh vào bà, bà lão hôn mê, không biết gì nữa, còn chẳng kêu lên lấy một tiếng.
Nhưng Lâm Tử Lạp có thể nghe thấy tiếng tát đó, cô quay đầu thì nhìn thấy biểu cảm u ám của Hà Thuỵ Trạch và cả dấu tay của anh ta trên mặt bà.
Lâm Tử Lạp vô cùng tức giận, không ngờ rằng Hà Thuỵ Trạch có thể làm tới bước đó, ngay cả bà già mà anh ta cũng ra tay.
Hà Thuỵ Trạch nhìn Lâm Tử Lạp bằng ánh mắt u ám: “Anh nói rồi, em đừng dở trò gì, nếu không anh sẽ giết chết bà già này! Lái nhanh lên.”
Lâm Tử Lạp cắn môi, cô đạp chân ga thật mạnh.
Lúc Lâm Tử Lạp đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh như tên bắn.
Chỉ để lại một chút khói xe ở lại.
“Rẽ phải đi.” Hà Thuỵ Trạch chỉ đường.
Lâm Tử Lạp dường như cảm nhận được dụng ý của anh ta, anh ta muốn lên cao tốc, nếu lên cao tốc rồi thì rất khó khống chế được anh ta, hơn nữa trên cao tốc rất dễ xảy ra tai nạn.
Cô bình tĩnh thương lượng với Hà Thuỵ Trạch: “Người anh muốn là em, anh để bà lão xuống xe, anh mang theo bà ấy chỉ thêm phiền, lại càng khó chạy thoát hơn, anh khống chế em thì cũng thế.”
Hà Thuỵ Trạch không hề thả lỏng, anh ta chỉ lạnh lùng nói: “Lo việc lái xe của em đi.”
“Không phải anh muốn em ư, em đã tình nguyện đi theo anh rồi, tái sao anh còn không chịu thả bà ra? Anh xem bà đã hôn mê rồi, anh không sợ bà chết, anh lại gánh thêm tội giết người ư?”
“Dù anh không giết người, Tông Triển Bạch có tha cho anh không?”
Đúng vậy, dù anh ta không giết người thì nếu lần này bắt được anh ta, cũng khó mà bỏ qua cho anh ta được.
“Sao không nói gì đi?” Hà Thuỵ Trạch cười lạnh.
“Anh không thả người đúng không?” Giọng nói của Lâm Tử Lạp cũng trở nên lạnh lẽo, nếu anh ta đã không chịu mềm mỏng thì cô chỉ có thể cứng rắn thôi: “Đằng trước có một con dốc, vậy chúng ta cùng chết chung đi.”
“Em điên rồi!” Hà Thuỵ Trạch chớp mắt.
“Đúng, em điên rồi đấy, em bị anh ép điên rồi.” Lâm Tử Lạp bình tĩnh đến lạ, lúc chiếc xe sắp lao xuống dốc, cô nắm chặt lấy vô lăng: “Hãy để ân oán giữa anh và em kết thúc ở đây đi.”
Vô lăng của cô vừa định xoay…
“Đợi đã.”
Lâm Tử Lạp đang đợi câu này của anh ta.
Két!
Bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai, trên mặt đất để lại một vệt bánh xe dài.
Toàn thân Hà Thuỵ Trạch đổ mồ hôi: “Anh để bà ta xuống là được.”
Dù không có bà lão trong tay, anh ta vẫn còn có quân cờ là Lâm Tử Lạp.
Anh ta đẩy cửa xe ra, để đề phòng Lâm Tử Lạp nhân cơ hội tháo dây an toàn trên người ra, anh ta buộc chặt hai tay của Lâm Tử Lạp, sau đó anh ta dùng chân đẩy bà lão xuống xe, Lâm Tử Lạp bị hành động độc ác của Hà Thuỵ Trạch làm cho phẫn nộ, cô đẩy cửa xe rồi chạy xuống, sau đó dùng chân đạp lên cửa xe, dây an toàn kẹt vào cửa xe, Hà Thuỵ Trạch hoảng lên, anh ta gằn giọng: “Mau lên đây.”