Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Dận Ninh bất ngờ nhận ra mình còn chưa hiểu rõ cô, nhìn thấy người mình thích vui vẻ không phải là không hạnh phúc sao? Tại sao phải chiếm làm của riêng mới là yêu chứ?





Anh đưa tay ôm Diêu Thanh Thanh vào trong ngực, nói: “Đồng ý với anh, hãy luôn luôn ở bên cạnh anh.”





Diêu Thanh Thanh cũng ôm lại anh, trả lời: “Em biết, mãi mãi em cũng ở bên anh, nhìn anh đầu đầy tóc trắng rồi trở thành một ông cụ già.”





Bạch Dận Ninh bóp mặt của cô: “Anh già, em không già chắc?”





“Em sẽ không già, em có thể mãi mãi cũng như vậy thôi á.” Diêu Thanh Thanh cười hì hì nói.





“Chúng ta xuống xe đi.” Diêu Thanh Thanh đẩy cửa xe ra.





Bạch Dận Ninh nói được.





Khi họ bước xuống xe thì ở bên ven đường cũng có thêm mấy chiếc xe khác đi vào.”





Xe dừng lại ở ven đường, ba chiếc ô tô sang trọng màu đen dừng hẳn lại và có bảy tám người từ trong xe đi xuống.





“Bọn họ làm cái gì vậy?” Diêu Thanh Thanh đứng ở phía sau của Bạch Dận Ninh nhìn những người này và hỏi.





Bạch Dận Ninh lắc đầu, anh ta cũng không biết những người này là ai.





Chỉ nhìn thấy họ lấy từng chiếc vali lớn nhỏ từ trong xe ra, trong đó có một chiếc vali giống với loại có khóa mật mã và làm bằng vật liệu siêu kim loại chuyên dùng để đựng những thứ quý giá.





Bọn họ mỗi người xách một chiếc vali và đi về phía biệt thự.





“Chúng ta cũng đi theo họ vào trong đi.” Diêu Thanh Thanh nói.





Bạch Dận Ninh cũng muốn xem những người này đang làm cái gì nên gật đầu đi theo họ tiến vào sân phía trước biệt thự, người đi đầu tiên bấm chuông cửa.





Là vú Vu ra mở cửa, bởi vì có tin tức của ngày hôm qua, nên Lâm Tử Lạp cũng đã biết sơ qua mấy ngày nay Tông Triển Bạch đang làm cái gì, nhưng anh vẫn chưa trở về, vì vậy cô rất lo lắng cho anh nên buổi tối đều ngủ không ngon giấc. Cô cho rằng Tông Triển Bạch hẳn là đã quay lại vậy nên buổi sáng cũng dậy từ rất sớm, nhưng đợi mãi đến trưa vẫn không thấy anh trở về. Buổi trưa cô tùy tiện ăn một chút gì đó và cảm thấy buồn ngủ nên đi lên lầu đánh một giấc.





Trong phòng khách, Tông Khải Phong và Lâm Tinh Tuyệt đang chơi cờ vua, còn Tần Nhã và Trình Dục Ôn chơi bài poker với Lâm Huệ Tinh.





Trong phòng vẫn đang bật điều hòa nên rất mát mẻ, dì Vương đang rửa hoa quả ở trong bếp, sau bữa trưa khoảng nửa tiếng ăn hoa quả sẽ rất tốt cho sức khoẻ.





Chuông cửa bất chợt vang lên, mọi người đều bất giác liếc nhìn về phía cánh cửa, rốt cuộc Tông Triển Bạch đã có mấy ngày chưa trở về, ai cũng nghĩ là anh ấy quay lại rồi.





Vú Vu cũng nghĩ như vậy nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài không phải là người mà mọi người nghĩ tới.





“Các anh là ai?” Vú Vu cảnh giác hỏi.





“Chúng tôi là người của công ty bảo hiểm.” Người đàn ông mặc bộ vest màu đen có dáng vẻ đĩnh đạc và trông rất có năng lực, trên tay đeo đôi găng tay màu trắng: “Chúng tôi chịu sự ủy thác của anh Tông đưa đồ vật lại đây.”





“Công ty bảo hiểm?” Mặc dù vú Vu vẫn có chút nghi ngờ nhưng lại không xa lạ với hai chữ anh Tông này.





“Chúng tôi là nhân viên của LEO.” Bốn người còn lại lên tiếng.





Tần Nhã phản ứng rất nhanh khi nghe họ nói là người của LEO, cô lập tức biết những người này đến đây để làm gì, Lâm Tử Lạp nói rằng cô ấy sắp tổ chức hôn lễ với Tông Triển Bạch, như vậy chắc chắn phải đặt mua rất nhiều đồ dùng cho lễ cưới.





Chẳng lẽ là Tông Triển Bạch đặt riêng váy cưới của Lâm Tử Lạp ở LEO?





Cô đặt bài trong tay xuống vỗ một chút Lâm Huệ Tinh: “Con lên lầu kêu mẹ con xuống đi.”





Cô bé rất nghe lời, bỏ bài trên tay xuống rồi chạy lên lầu. Tần Nhã sợ cô bé bị ngã vì vậy dặn dò cô bé chạy chậm một chút.





Bọn họ có tất cả tám người, cộng với Bạch Dận Ninh và Diêu Thanh Thanh, mười người đến cùng một lúc, may là nơi này cũng đủ lớn nên mọi người cũng không cảm thấy quá chật chội.





“Anh đến đây khi nào vậy?” Bạch Dận Ninh nhìn thấy Trình Dục Ôn liền hỏi.





“Tôi làm sao có thể không đến hôn lễ của Cảnh Hạo chứ.” Trình Dục Ôn nói.





Vẻ mặt của Bạch Dận Ninh có chút sững sờ, dường như lập tức đã biết lý do những người này đến đây để làm gì.





“Còn cậu, tại sao lại đến đây?” Trình Dục Ôn hỏi anh ta.





Bạch Dận Ninh ngẩn ra, may mà Diêu Thanh Thanh chạm vào tay của anh ta thì mới tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu nhìn Diêu Thanh Thanh và hỏi: “Làm sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK