Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy sao?” Ánh mắt Tông Triển Bạch liếc qua tay của bọn họ.





“Đương nhiên rồi, nếu không em dẫn đến đây làm gì.” Lý Chiến vẫn cười như cũ: “Anh gọi em đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”





Tông Triển Bạch không trả lời mà chỉ cảm thấy hứng thú với bạn gái cậu ta.





Lâm Tử Lạp đứng ngồi không yên, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết mở miệng thế nào, rồi phải nói gì.





Trong đầu cô rất loạn.





“Cô ấy bị dị ứng, cho nên…” Lý Chiến nghĩ Tông Triển Bạch kỳ quái nhìn Lâm Tử Lạp che đậy kín như vậy nên mới giải thích.





Tông Triển Bạch không quan tâm Lý Chiến, mà chỉ giơ tay gỡ kính của Lâm Tử Lạp xuống.





Lý Chiến kéo Lâm Tử Lạp lùi về phía sau: “Cô ấy bị dị ứng rất nghiêm trọng, mặt rất khó coi, anh đừng xem nữa, trước đây anh không phải người thích những chuyện không đâu, hôm nay làm sao vậy?”





Ánh mắt Tông Triển Bạch trầm lặng nhìn thẳng Lâm Tử Lạp: “Em muốn tự bỏ hay để anh giúp em bỏ xuống?”





Mặc dù anh không nhìn thấy mặt của Lâm Tử Lạp, nhưng thân hình và cảm giác nói cho anh biết, người phụ nữ này là Lâm Tử Lạp.





Tim Lâm Tử Lạp đập mạnh, cô đưa tay tháo kính và khẩu trang xuống, không đợi Tông Triển Bạch hỏi, cô đã giải thích: “Em tìm Lý Chiến là muốn để cậu ấy làm đại diện cho em, không cẩn thận đi buổi gặp fan của cậu ấy, lại còn tham gia vài tiết mục của cậu ấy, kết quả…”





Lúc này Lâm Tử Lạp như đứa trẻ làm sai chuyện.





Tông Triển Bạch nhắm mắt, anh cảm thấy thật đau đầu.





Thật là muốn anh tức chết mà.





Đã bao nhiêu tuổi rồi?





“Đợi đã.” Lý Chiến đứng bên cạnh ngây người: “Hai người quen nhau sao?”





Trông Lâm Tử Lạp là quen biết, còn biểu cảm của Tông Triển Bạch cũng giống quen biết.





“Em tìm cậu ấy chỉ để làm đại diện?” Tông Triển Bạch hỏi.





Lâm Tử Lạp thành thật gật gật đầu.





“Biết cậu ấy là ai không?”





Lâm Tử Lạp lại lắc lắc đầu.





Nhìn cô ấy đúng là không biết Lý Chiến là con trai của Văn Khuynh, lúc đầu anh nghe Quan Kình nói Lâm Tử Lạp muốn nghe ngóng nơi ở của Lý Chiến, anh còn tưởng là vì Văn Khuynh.





“Trời ơi, hai người thật sự quen nhau sao?” Lý Chiến lại như phát hiện ra một bí mật: “Sao hai người quen nhau vậy?”





Anh không nghĩ ra.





Mặc dù anh làm giáo viên của Lâm Tinh Tuyệt chưa lâu, nhưng anh biết Lâm Tinh Tuyệt luôn sống ở nước A.





Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch quen nhau.





Mối quan hệ của bọn họ là gì?





Trong đầu Lý Chiến có rất nhiều câu hỏi.





“Quan hệ của hai người là gì, sao lại quen nhau?”





Tông Triển Bạch không quan tâm anh, ánh mắt anh vẫn nhìn tay bọn họ đang “dính” nhau.





“Khóa chặt rồi.” Lâm Tử Lạp lập tức giải thích, lại còn vén áo lên cho anh xem, cô không muốn “dính” tay với Lý Chiến, là còng tay khóa chặt bọn họ lại.





Tông Triển Bạch nhíu mày.





“Hai người trả lời em đi.” Lý Chiến tò mò đến phát điên.





Tông Triển Bạch lạnh lùng nhìn, Lý Chiến lập tức ngậm miệng.





Trong lòng rất tò mò, nhưng lại không dám hỏi.





Tông Triển Bạch đi đến trước bàn làm việc gọi điện cho Bồi Thẩm Xuyên, anh rất quen với còng tay, muốn mở thì tìm anh ấy, chắc chắn có cách.





Thẩm Bồi Xuyên ngạc nhiên: “Còng tay? Ai bị khóa cơ?”





“Tôi đợi cậu ở công ty.” Tông Triển Bạch không giải thích, tóm lại muốn anh đến đây mở khóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK