Không, không, cô ta không thể mất Tô Trạm, quay lại với Tô Trạm là cô ta sẽ có được những gì mình luôn muốn: “Em đã lừa gạt anh, lúc đó em rời khỏi anh là vì có nỗi khổ tâm.”
“Nỗi khổ gì cơ?”
Lưu Phi Phi cúi đầu, tròng mắt đảo vòng quanh: “Em sợ làm liên lụy đến anh.”
“Liên lụy gì đến tôi?” Tô Trạm càng khó hiểu hơn.
Khi đó giữa họ không có gì cả, có gì liên lụy chứ?
“Em không thể quan hệ, không thể sinh con cho anh, em không muốn làm anh cả đời không có con, nhưng em không dám nói với anh, em sợ anh sẽ không cho em đi, sợ anh sẽ kích động, thế nên em mới rời đi mà không nói tiếng nào.”
Cô ta ngồi liệt dưới đất: “Em vẫn luôn yêu anh. Em cứ tưởng mình sẽ quên anh sau một khoảng thời gian dài, nhưng em phát hiện, dù có qua bao lâu nữa, em cũng không thể quên anh, lúc nào cũng nhớ về khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau.”
Cô ta nhẹ giọng nức nở, tầm mắt chạm vào ghế sofa trước cửa sổ: “Anh có nhớ những gì đã xảy ra ở đây không?”
Tô Trạm im lặng không đáp.
Họ của thời niên thiếu ngông cuồng đã từng lén ăn trái cấm ở nơi này, anh ấy từ một chàng trai biến thành đàn ông, cũng biến Lưu Phi Phi từ một cô gái thành một người phụ nữ.
Lần đầu tiên luôn là bối rối, cũng là tốt đẹp.
Làm cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Anh ấy nhớ, có lẽ sẽ nhớ cả đời, nhưng điều này không thể nói lên gì cả.
Cả một đời người sẽ luôn có một vài ấn tượng sâu sắc như thế.
Không thể nào quên được.
Điều khiến anh ấy bối rối là lý do rời đi của Lưu Phi Phi lại là vì cô ta không thể sinh dục.
Nếu cô ta thay lòng đổi dạ và ở bên người đàn ông khác, thì giờ đây anh ấy sẽ không bối rối như vậy.
Anh ấy không biết làm thế nào để đối mặt, câu trả lời mà anh ấy đã luôn tìm kiếm lại khiến anh ấy nhất thời không thể chấp nhận được.
Anh ấy không biết phải chấp nhận điều gì.
Bởi vì anh ấy đã không còn yêu Lưu Phi Phi.
“Tại sao lúc đó cô không nói thật?” Tô Trạm khẽ gào lên: “Tôi sẽ không để bụng, cả đời không có con cũng sẽ không quan tâm, bây giờ cô nói ra thì còn ý nghĩa gì?”
Bây giờ anh ấy kết hôn rồi mới chạy tới nói với anh ấy, khi đó cô ta rời khỏi anh ấy là vì không thể quan hệ.
Không phải vì không yêu, không phải lý do nào khác, mà vì lý do sức khỏe.
Anh ấy cảm thấy thật buồn cười.
“Cô tự cho mình là đúng thật đấy.” Tô Trạm lấy lại bình tĩnh: “Nếu là trước đây thì tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ, tôi không thể nào chấp nhận được.”
Không vì điều gì cả. Khi nhắc đến việc sinh con ở trước mặt Tần Nhã, anh ấy sẽ luôn tưởng tượng con của bọn anh sẽ trông như thế nào nếu Tần Nhã mang thai và sinh chúng.
Anh ấy có ao ước, có chờ mong.
Anh của niên thiếu chắc chắn sẽ không quan tâm những việc này, chỉ cần được ở bên người mình yêu là được.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Thời gian đã làm thay đổi tất cả.
“Chúng ta không thể quay lại như trước. Kể từ giây phút cô rời đi, chúng ta đã không thể quay lại như trước đây.” Thái độ của Tô Trạm rất rõ ràng, bất kể lý do của cô ta là gì, anh ấy cũng không thể vì quay lại với cô ta mà làm tổn thương Tần Nhã.
“Cô nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, Tô Trạm mở cửa ra.
“Nếu anh rời đi, hôm nay em sẽ chết ngay tại đây!” Lưu Phi Phi chạy vào phòng bếp và lấy một con dao đặt lên cổ của mình.
Tô Trạm quay đầu lại nhìn cô ta: “Cô điên rồi sao?!”