Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tố giác anh ta chuyện gì mới được?” Tô Trạm hỏi.





“Tố cáo anh ấy nuôi tình nhân.” Tang Du trong lòng lo lắng không còn quan tâm gì nữa, chỉ muốn mau chóng cứu Thẩm Bồi Xuyên.





Tô Trạm: “…”





“Chỉ dựa vào mình cô thôi sao?” Anh ta hỏi.





Tang Du gật đầu, rồi đưa giấy đăng ký kết hôn cho Tô Trạm xem: “Nhưng chúng tôi đã được hợp pháp hóa rồi, tôi cần đến bộ phận nào để giải thích rõ đây?”





Nói Thẩm Bồi Xuyên bị tố giác, Tô Trạm đã thấy rất kinh ngạc rồi, giờ lại nhìn thấy tờ giấy kết hôn trong tay Thẩm Tang Du, anh ta lại càng sốc hơn.





Thẩm Bồi Xuyên chẳng nói chẳng rằng gì cả mà đã làm giấy kết hôn với Tang Du rồi sao?





Còn xem anh ta là anh em không vậy chứ? Còn không thèm nói cho anh ta một tiếng?





“Anh mau nói xem, tôi phải đi đâu để giải thích sự tình đây?” Tang Du lo lắng quay cuồng.





Tô Trạm ngậm miệng lại: “Lên xe đi, tôi đưa đi.”





Tang Du mở cửa bước lên xe, Tô Trạm cũng ngồi vào vị trí lái xe, và khởi động xe, hỏi: “Hai người nhận giấy kết hôn khi nào vậy?”





Tang Du nói: “Hôm thứ hai.”





Tô Trạm hừ lạnh một tiếng, “Hai người thật là, còn không thèm nói cho tôi biết.”





Tang Du vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, chúng tôi không cố ý giấu đâu, chẳng qua chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cho mọi người biết thôi.”





Tô Trạm nói: “Đừng lo lắng, hai người hợp pháp mà, sẽ không có chuyện gì với Bồi Xuyên đâu.”





Tang Du gật đầu.





Nhưng vẫn không thể kìm được nỗi lo lắng trong lòng.





Luôn cảm thấy rằng chính vì có mối quan hệ với mình, mà Thẩm Bồi Xuyên mới bị điều tra. Và lần trước cũng chính là vì cô ấy.





Trong lòng cô cảm thấy có lỗi với Thẩm Bồi Xuyên.





Khoảng nửa tiếng sau, xe của Tô Trạm dừng trước tòa nhà văn phòng công tố viên, Tô Trạm bước xuống xe, Tang Du cũng đi theo.





“Đi theo tôi.” Tô Trạm nói.





Tang Du gật đầu và nhanh chóng bước theo anh ta.





Lúc này, Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi trong phòng thẩm vấn, trưởng phòng công tố viên đang cầm trên tay tờ giấy đăng ký kết hôn do Thẩm Bồi Xuyên đưa.





Cảm thấy có một chút kịch tính.





Ngày ghi trên giấy đăng ký kết hôn chỉ cách hôm nay mới có ba ngày, nhưng ngày họ bị tố giác cũng vào đúng hôm thứ hai.





Ông ấy đặt tờ giấy đăng ký kết hôn xuống và hỏi: “Anh có đắc tội với ai không?”





Nếu không sao lại bị người giấu tên tố giác chứ?





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không có.”





Nhưng trong lòng anh lại có một suy đoán, nhưng anh ấy lại không có bằng chứng cho nên sẽ không nói linh tinh.





Tống Nhã Hinh là đối tượng đầu tiên anh ấy nghi ngờ.





Tâm địa người phụ nữ này rất thâm sâu, hơn nữa còn rất bất chính.





Giám đốc văn phòng cười: “Xem ra chỉ là hiểu nhầm thôi, nhưng với tư cách là cơ quan giám sát thì chúng tôi đành phải tuân thủ các quy trình này thôi, mong anh hiểu cho”.





Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi hiểu rồi, không sao cả, tôi có thể đi được rồi chứ?”





Giám đốc văn phòng vừa muốn nói được, dù sao thì giấy đăng ký kết hôn cũng đã được xác minh là không hề giả mạo rồi.





Vì vậy, việc anh ấy nuôi tình nhân là không đúng.





Đúng lúc này, có một người bước vào nói vào tai ông ấy: “Bên ngoài có người muốn gặp ông, còn nói biết chuyện của Thẩm Bồi Xuyên nữa.”





“Ồ?” Giám đốc văn phòng nói: “Vậy thì cho họ vào đi.”





Người kia gật đầu rồi đi dẫn người vào, không lâu sau, người đã được dẫn tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK