Vừa lúc Lâm Huệ Tinh gõ cửa thì Lâm Tinh Tuyệt muốn đi vệ sinh, lúc này vẫn chưa quay lại.
Lâm Tử Lạp ngồi xổm xuống, đang bưng lấy hai má của con gái, bé con hình như mập ra, hai má tròn vo.
“Mẹ, mẹ trốn đi đâu thế, vì sao con không tìm thấy mẹ?” Bé con bĩu cái miệng nhỏ.
Lâm Tử Lạp không biết trả lời bé vấn đề này như nào, đành ôm bé vào lòng. Lúc này mới phát hiện không biết Lâm Tinh Tuyệt đứng ở cửa lúc nào, thân thể bé gầy yếu đứng thẳng tắp, hai tay để xuôi bên người, nắm thành quả đấm.
“Tiểu Hi.” Lâm Tử Lạp nhìn con trai, bé gầy đi rồi, các góc cạnh trên gương mặt hiện ra rõ ràng, giống hệt Tông Triển Bạch.
Cô vươn tay gọi con trai.
Lâm Tinh Tuyệt đỏ mắt, cổ họng cứng lại, khóc òa lên một tiếng: “Lâu như vậy, mẹ đã đi đâu? Có biết con lo lắng cho mẹ như thế nào không?”
“Xin lỗi…” Lâm Tử Lạp không biết làm như nào cho con trai thoải mái hơn, đưa tay ôm bé vào trong ngực.
Lâm Tinh Tuyệt giơ tay lên, lấy tay lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: “Mẹ không có lỗi với con, là con không tốt, không chăm sóc cho mẹ tốt, con là nam tử hán trong nhà, lại làm lạc mất mẹ, là con không tốt.”
“Đứa ngốc.” Lâm Tử Lạp đem đầu con trai ấn vào trong lòng, bé vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, nhưng luôn mồm nói là bé không chăm sóc tốt cho cô.
Cô không diễn tả được cảm giác trong lòng là thế nào, chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, ánh mắt căng ra đau nhức.
Tông Triển Bạch đi tới, đưa tay sờ tóc con trai.
Bọn chúng được Lâm Tử Lạp chăm sóc dạy dỗ rất tốt, thông minh lại hiểu chuyện, đặc biệt là con trai, có đôi lúc hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Lâm Huệ Tinh thò đầu ra từ trong lòng Lâm Tử Lạp, ngửa đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Ba tìm thấy mẹ sao?”
Tông Triển Bạch khẽ ừ.
“Cảm ơn.” Những lời này là do Lâm Tinh Tuyệt nói, tuy rằng bé luôn để ý những gì trước đây người cha này đã làm, thế nhưng lần này là hắn ta giúp đỡ tìm được mẹ.
Bé bằng lòng cảm ơn hắn.
“Hay là chúng ta đi ăn cơm chiều đi?” Thẩm Bồi Xuyên đứng ở bên cạnh, chịu không nổi tình cảnh cảm động này.
Hắn chưa làm cha, không hiểu được bọn họ.
“Tôi đã đặt phòng rồi, vì Lâm tiểu thư bình an trở về, chúc mừng một chút?” Thẩm Bồi Xuyên đề nghị.
Lâm Tử Lạp lau mặt cho con trai, nắm tay của hai đứa trẻ đứng lên, thoáng cái cong người hướng Thẩm Bồi Xuyên: “Cảm ơn, lúc tôi không có mặt, đã giúp tôi chăm sóc bọn chúng.”
Thẩm Bồi Xuyên lại càng hoảng sợ, lui về sau một bước, cái này hắn không chịu nổi.
“Tôi và Cảnh Hạo là bạn bè thân thiết, đây là chuyện tôi nên làm, câu cảm ơn này tôi không nhận nổi.” Lúc nói chuyện ánh mắt của hắn liếc về phía Tông Triển Bạch.
Ai biết, Tông Triển Bạch vốn không nhìn hắn ta, ánh mắt của hắn chỉ đặt ở chỗ Lâm Tử Lạp và hai đứa con, không rảnh để nhìn hắn ta.
Thẩm Bồi Xuyên lúng túng cúi đầu sờ mũi.
Sao hắn lại có cảm giác mình là người dư thừa thế này?
Lâm Huệ Tinh lắc lắc tay Lâm Tử Lạp nói: “Mẹ, con đói bụng.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn con gái, hiện tại đã hiểu gương mặt toàn thịt của bé là như thế nào.
“Đi thôi.” Thẩm Bồi Xuyên vừa cười vừa nói.
“Làm phiền anh.” Lâm Tử Lạp nắm tay hai đứa trẻ ra khỏi phòng, Lâm Huệ Tinh được Tông Triển Bạch bế quen rồi, bĩu môi, hỏi: “Mẹ, mẹ có thể bế con không?”