Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Một lần gặp gỡ, hai lần thì thân quen, hơn nữa công ty của cô và tôi còn có hợp tác, cũng coi là “Người một nhà” đi. Cô Lâm mới tới thành phố B, khẳng định có rất nhiều chỗ bất tiện, càng không có chỗ để vui chơi, tôi mời cô, chẳng qua là muốn để cô Lâm có thể thả lỏng một chút.” Lăng Vi đạp giày cao gót đến gần hai bước, cách cô chỉ có nửa mét: “Sao cô Lâm lại có vẻ đề phòng tôi vậy?”





“Giữa cô và tôi không oán không hận, vì sao tôi lại phải đề phòng cô?” Tông Ngôn Hi thản nhiên cười nói: “ Ngược lại cô nhiệt tình mời tôi như vậy, chẳng lẽ muốn làm gì đó với tôi à.”





“Tôi nghĩ có khả năng cô Lâm đã hiểu lầm rồi.” Lăng Vi giải thích: “Tôi chính là thật lòng muốn mời cô Lâm, cô lại từ chối như vậy, tựa như là không tin tưởng vào tôi rồi.”





Tông Ngôn Hi cười một tiếng: “Ngay cả chính mình tôi cũng không tin.”





Làm sao lại dám tin tưởng người khác?





Huống chi là người đã từng hại chính mình?





Cô bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ lần này cô ta đến vẫn là để hại cô sao?





Nhưng nghĩ lại, cô ta cũng không có lí do để làm vậy đi?





Mà hiện tại cô chính là đại diện cho sự hợp tác giữa Nhuận Mỹ và Hằng Khang.





‘Tôi còn có việc.” Sau khi nói xong cô cất bước đi đến cửa thang máy.





“Cô Lâm.”





Lăng Vi xoay người nhìn cô: “Tôi muốn nói với cô rằng, điều gì không nên nghĩ thì đừng nghĩ đến.”





“Lời này là có ý gì?” Tông Ngôn Hi nghe không hiểu.





“Đừng cho là tôi không biết rằng đêm đó ở tiệc từ thiện, cô cố ý tới gần Giang Mạt Hàn. Lăng Vi sắc mặt lạnh lùng: “Bất kỳ một người nào dám ngấp nghé đến anh ấy, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”





Tông Ngôn Hi giật mình, hoá ra cô ta muốn nói đến chính là việc đã xảy ra ở trước cửa của buổi từ thiện lần đó, hoá ra cô ta cũng nhìn ta là cô cố ý giả bộ như trật chân mà nhào vào lồng ngực của Giang Mạt Hàn.





“Lúc đầu tôi không có tâm tư ấy, bất quá cô đã nhắc nhở như vậy, tôi cảm thấy quả thực dáng dấp của giám đốc Giang cũng không tệ, mà cũng có địa vị, tôi cũng rất thích.” Cô cười cười: “Giám đốc Giang cũng chưa có kết hôn cùng cô, tôi muốn tranh thủ lấy hạnh phúc của mình thì sao chứ?”





Sắc mặt của Lăng Vi thay đổi liên tục, cực kỳ khó coi: “Cô làm càn!”





“Anh ấy cũng chưa lập gia đình, tôi cũng chưa gả, tại sao tôi lại không thể theo đuổi anh ấy, làm sao lại là làm càn đây?” Cô cố ý lấy điện thoại di động ra: “Nếu không, chúng ta tìm giám đốc Giang để hỏi một chút, liệu tôi có thể theo đuổi anh ấy không?”





“Cô……” Lăng Vi chỉ tay về phía cô, thiếu đi sự vênh váo hung hăng ban đầu, lại có thêm sự tức giận, thái độ như vậy của Lâm Huệ Tinh đã vượt qua dự đoán của cô ta.





“Không biết giám đốc Giang có biết hành vi tác oai tác quái của cô không?” Thấy dáng vẻ thực sự muốn gọi điện thoại của cô, Lăng Vi vội xông lên giật lấy điện thoại trên tay cô, bộp một tiếng, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bị rơi vỡ nát.





Tông Ngôn Hi đứng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đã vỡ màn hình nằm trên mặt đất, đuôi lông mày khẽ nhếch lên: “Chiếc điện thoại này của tôi mới mua không lâu đấy.”





“Bao nhiêu tiền.” Lăng Vi lấy ví tiền từ trong túi xách ra: “Tôi bồi thường cho cô.”





“Tôi không cần cô bồi thường, chỉ cần cô nhặt lên đưa cho tôi.” Sắc mặt của cô cũng trầm xuống.





“Hừ.” Lăng Vi khinh thường: “Tôi sẽ không bao giờ nhặt cho cô.”





Nói xong quay đầu rời khỏi.





Tông Ngôn Hi khom người nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình đã bị đập vỡ, trên gương mặt cô không có quá nhiều biểu cảm, cũng không có đi lên lầu, mà là đi chỗ lễ tân cuả khách sạn hỏi: “Ở đại sảnh của khách sạn có camera giám sát không?”





Lễ tân nói: “Dạ có.”





Cô rút ra một xấp tiền từ bên trong ví tiền, đặt ở trên mặt bàn cẩm thạch: “Quá trình tôi nói chuyện với cô gái vừa nãy, phát đến điện thoại di động của tôi.”





“Cái này……”





“Tôi là khách hàng ở khách sạn các cô, chuyện vừa nãy xảy ra khách sạn này, tôi muốn một cái chứng cứ, không được sao?” Tông Ngôn Hi bỗng nhiên nghiêm túc nói.





Khách sạn cũng có quy định, không thể tiết lộ chuyện công ty với bất kỳ ai, nên cô lễ tân cầm điện thoại lên: “Để tôi gọi điện thoại cho quản lý.”





Tông Ngôn Hi chờ đợi.





Quản lý khách sạn rất nhanh đã tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK