Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói cho cùng Văn Khuynh là bác của anh, không nói đến Văn Nhàn đã qua đời, cũng phải nói đến thân tình bao nhiêu năm nay.





Đây là sự nhân từ cuối cùng của anh đối với Văn Khuynh.





Cũng là sự dính dáng cuối cùng của bọn họ với nhau.





Văn Khuynh dĩ nhiên hiểu được ý tức trong lời nói của anh.





Đang muốn vạch rõ giới hạn với ông ta?





Ân đoạn nghĩa tuyệt?





Mắt của Văn Khuynh trở nên đục ngầu, ngay cả nhìn dáng vẻ của Tông Triển Bạch cũng không rõ nữa, trong lòng chỉ muốn tốt cho anh.





Văn Nhàn qua đời, ông ta vẫn luôn coi Tông Triển Bạch là người nhà họ Văn để đối xử, vậy mà anh lại…





Bừng bừng lửa giận, Văn Khuynh chỉ cảm thấy trước mắt mình càng ngày càng đen.





“Văn Khuynh…” Trần Thanh đỡ Văn Khuynh, lo lắng hỏi: “Ông thế nào rồi?”





Văn Khuynh cảm thấy trước mắt mình toàn màu đen, ông ta ngất đi.





Trần Thanh luống cuống, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, nói giọng khẩn trương: “Ông cố gắng chống đỡ, tôi sẽ gọi điện thoại.”





Tông Triển Bạch đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ, cũng không đưa tay giúp đỡ, mà chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.





“Tông Triển Bạch, ông ấy là bác cả cậu, vậy mà cậu thấy chết không cứu sao?””





Trần Thanh gọi Tông Triển Bạch.





Bước chân Tông Triển Bạch không có ý dừng lại, dứt khoát đi thẳng, khi Văn Khuynh quyết định làm như vậy nên nghĩ tới việc mối quan hệ của bọn họ đã kết thúc.





Đây chính là kết quả tất yếu.





Anh không thể khoan nhượng cho một người lúc nào cũng chỉ hăm he chia cắt anh và Lâm Tử Lạp.





Mặc dù anh cũng từng để ý tới quan hệ của Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú, theo như Lâm Tử Lạp nói, có lẽ Trình Dục Tú đã sai nhưng cũng không xấu, nghĩ như vậy không phải là nói anh tình nguyện chấp nhận Trình Dục Tú, cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ chấp nhận bà, những điều anh có thể làm đó là không chấp nhận, không gần gũi, duy trì thái độ như trước đây.





Anh không thể để Văn Nhàn thấy bất an được.





Khi Tông Triển Bạch bước vào phòng làm việc, cửa thang máy mở ra, vài nhân viên y tế bước ra: “Bệnh nhân ở đâu?”





Trần Thanh nghe tiếng nói liền hét lên: “Ở đây, ở trong này.”





Cửa phòng làm việc đóng lại, chặn đứng những âm thanh bên ngoài.





Văn Khuynh được nhân viên y tế khiêng lên cáng, Trần Thanh đi theo sau.





Xe cứu hộ dừng ở đại sảnh.





Trước cổng khác của nhà họ Văn, Lý Chiến đang đứng ở đó, những hình ảnh trong đầu đều là khuôn mặt non nớt và đôi mắt lấp lánh của Lâm Tinh Tuyệt, nhớ lần đầu gặp cậu bé mới lớn có một chút, đứng bên cạnh anh không hề kiêng dè ngẩng đầu lên hỏi: “Chú cũng là sinh viên ở đây à?”





Khi ấy Lý Chiến cảm thấy rất kì lạ, trong trường học sao lại có đứa bé nhỏ như vậy?





Đây là trường đại học, không phải nhà trẻ.





Lúc đầu Lý Chiến thấy khá hay, liền quỳ xuống nhìn cậu bé: “Nghe giọng của cháu hình như là sinh viên ở đây à.”





Anh cúi đầu nhìn quần của cậu: “Vẫn còn mặc tã ư?”





Lúc này Lâm Tinh Tuyệt xù lông lên: “Chú mới mặc tã ấy.”





Cậu nhóc hét lên với anh.





Khuôn mặt nhỏ phồng lên, giận đùng đùng.





Sau này anh mới biết cậu nhóc này được đặc cách vào học, vì tuổi nhỏ nên các tiết học trên lớp cũng không các sinh viên khác, chỉ là do cậu bé quá tài năng nên hiệu trưởng mới đồng ý cho cậu tới học.





Lúc đó anh rất hiếu kỳ về ba mẹ của Lâm Tinh Tuyệt, sao cậu bé có thể thông minh như vậy? Sau này anh mới biết Lâm Tinh Tuyệt là một đứa con của gia đình đơn thân, cậu còn có một em gái nữa, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, một phụ trách chăm sóc họ, còn một người đi kiếm tiền nuôi gia đình.





Khi đó anh rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Tinh Tuyệt lại là con của gia đình đơn thân, cậu bé thông minh hiểu chuyện, khiến người khác yêu mến, thương cậu không có cha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK