Tần Nhã rủ mắt xuống: “Em rất muốn tin tưởng anh, nhưng mà anh từ trước đến nay chưa từng cho em một lý do để tin tưởng anh.”
Bỗng nhiên Tần Nhã xoay người, mở mắt nhìn cô, con ngươi đỏ ngàu, chứng tỏ anh uống rất nhiều rượu, giọng khàn khàn nói: “Sau này anh đều nghe em, như vậy có được không?”
Tô Trạm sững sờ một chút, anh, anh đây là không say á?
Trong chốc lát không biết trả lời như thế nào.
“Anh…Không say á?” Tần Nhã hỏi.
Không ai trả lời cô, Tô Trạm nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Tần Nhã gọi anh: “Tô Trạm.”
Vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Một lúc sau Tần Nhã liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.
Tô Trạm thật sự uống rất nhiều, lúc này đã ngủ say.
Tần Nhã: “…”
Trong không gian yên tĩnh cô thở dài một tiếng, nếu như Tô Trạm không say, cô thực sự không biết nên trả lời anh như thế nào.
Có điều là Tô Trạm vừa mới xoay người, cô có thể cởi áo khoác của anh ra.
Cô vắt áo khoác lên thành giường, sau đó cởi giày cho anh, đặt anh ổn định trên giường, kéo chăn đắp lên người anh.
Cô đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm lau mặt và lau tay cho anh.
Nội vẫn chưa tỉnh, buổi tối bác sĩ có đến phòng bệnh kiểm tra, nói mọi thứ đều bình thường, cô xử lý xong Tô Trạm liền ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi.
Cả một đêm không ngủ, lúc này cô cảm thấy rất mệt, lúc mơ mơ màng muốn muốn ngủ thì nghe thấy giọng nói của Tô Trạm.
“Khát, anh khát.” Anh nhắm mắt lại, cảm thấy giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt dạ dạy và cổ họng, khô rát.
Tần Nhã đứng dậy rót cho anh ly nước.
“Khát.” Anh không ngừng nỉ non.
Tần Nhã lại thở dài một cái, đem nước đến, đỡ anh dậy, đưa nước tới sát môi anh, nghiêng miệng ly nước.
Cảm thấy ướt át, Tô Trạm mở miệng bắt đầu uống.
Uống xong một cốc nước, cổ họng của anh mới giảm bớt sự khô rát.
“Muốn uống nữa không?” Tần Nhã hỏi.
Tô Trạm không trả lời, hình như lại ngủ, Tần Nhã đặt anh xuống, đắp chăn lên, nhìn anh ngủ rất ngon, đặt ly nước sang một bên.
Bên kia, Tông Triển Bạch sau khi kết thúc bữa cơm cùng hai người thì quay trở về nhà họ Tông, Lâm Tử Lạp và hai đứa nhỏ đều có mặt, dù anh không muốn nhìn mặt Dục Tú nhưng anh vẫn phải qua đây.
Trong biệt thự mở đèn sáng choang, cách một lớp cửa nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng nói cười rất vui ở bên trong, không biết bọn họ đang làm cái gì, anh đẩy cửa vào, Tông Khải Phong đang xem tin tức ở phòng khách. Trong bếp, Lâm Tử Lạp và hai đứa bé đang gói há cảo, có lẽ là thấy rất vui nên hai đứa trẻ rất phấn khởi.
Chú Phùng đi tới, thấp giọng nói: “Cậu chủ.”
Tông Triển Bạch ném áo khoác cho ông đi tới.
“Ba.” Trong tay của Lâm Huệ Tinh đang cầm một cái bao gói há cảo, đôi chân nhỏ nhắn chạy về phía anh, đến trước mặt anh khoe khoang: “Ba, ba nhìn này, đây là há cảo con gói đấy nhé, xinh không nè?”
Tông Triển Bạch khom người ôm con gái lên, cười ừ một tiếng.
“Ba cùng làm với tụi con đi, mami làm rất nhiều vị khác nhau nha, có ba vị mới luôn, còn có trừng gà lá hẹ cơ, còn có thịt bò nữa, ba thích loại nào?”
Tông Triển Bạch bóp nhẹ cái mũi nhỏ của con gái: “Ba thích cái con gái gói nhé.”
“Có phải ba cảm thấy con gói đẹp đúng không nè?” Cô bé nâng cái há cảo trong tay lên, đưa đến trước mắt Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch nhìn ‘Miếng bột’ trong tay con gái, dụi mắt một cái, nếu như Lâm Huệ Tinh không nói đấy là há cảo thì chắc chắn anh sẽ không nhận ra.
Rõ ràng là một mảnh bột, căn bản không nhìn ra hình dáng của há cảo.