Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi tiểu khu, Tông Ngôn Hi tinh mắt trông thấy bên đường đối diện có người đang nghe điện thoại, mặc dù người đó đưa lưng lại với bé, không nhìn thấy mặt nhưng cô bé vẫn nhận ra được bóng lưng đó là của ai, không khỏi bật thốt ra miệng gọi một tiếng “baba”.





Tông Triển Bạch đang nói chuyện điện thoại với Quan Kình thì nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại bỗng thấy hai đứa nhóc ở cửa tiểu khu. Tông Ngôn Hi buông tay Thiệu Vân ra chạy về bên này, vừa chạy vừa gọi “baba”.





“Cẩn thận.” Thiệu Vân hét lên, chạy sang phía đối diện cần phải qua đường, quá nguy hiểm.





Lúc này ở nơi không xa có một chiếc xe lao nhanh tới nhưng Tông Ngôn Hi không hề nhìn thấy, chỉ một lòng muốn chạy về phía Tông Triển Bạch. Hai tháng rồi cô bé mới được nhìn thấy ba, bé sợ chậm một chút là ba sẽ biến mất.





Bé muốn ba, cả kem cũng quên mất, làm gì còn chú ý tới có nguy hiểm hay không.





Chiếc xe đó đang chạy với tốc độ nhanh, không để ý đột nhiên bên đường lại có người xông ra nên vội phanh gấp lại, nhưng dù là vậy thì xe cũng không thể lập tức dừng ngay, thấy đã sắp đâm vào người thì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc lại có một bóng đen vụt qua, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, ôm nhanh lấy cơ thể nhỏ nhắn như một cơn gió, khoảnh khắc cô bé bị ôm lấy thì chiếc xe đã ở sát ngay bên người họ.





Chỉ một giây thôi, nếu chậm một chút thì chắc chắn Tông Ngôn Hi sẽ bị đâm trúng. Chiếc xe dừng lại ở nơi không xa, Thiệu Vân chạy lại, đạp một phát vào thân xe rồi lớn tiếng mắng tài xế: “Lái xe mà không có mắt à? Tới cửa tiểu khu mà đi nhanh thế, muốn chết à?”





Tài xế cũng bị doạ sợ, cậu không ngờ lại đột nhiên có người chạy qua đường.





Không thấy tài xế có động tĩnh gì, Thiệu Vân lại đá thêm phát nữa, cửa xe lõm vào một chút: “Không muốn chết thì xuống xe cho ông!”





Tài xế sợ hãi run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch bước xuống xe.





Bình thường Thiệu Vân cười đùa cợt nhả, nhìn có vẻ như không dễ nổi giận, nhưng khi cáu lên cũng rất nóng nảy, chủ yếu là vì đã chạm tới giới hạn của ông, Tông Ngôn Hi là ai chứ? Là con của Lâm Tử Lạp, mà Lâm Tử Lạp là ai? Là con gái của người anh trai mà ông luôn kính trọng, vừa nãy suýt chút nữa con bé đã gặp nguy hiểm vì người này, sao ông có thể không giận?!





Thật sự xảy ra chuyện gì thì ông biết phải ăn nói thế nào?





Bên này, Tông Ngôn Hi được Tông Triển Bạch ôm vào lòng đã sợ hãi đến mất hồn mất vía, mãi chưa hoàn hồn, vẫn luôn trợn mắt há mồm, rõ ràng đã bị doạ không nhẹ.





Tông Triển Bạch vuốt dọc sống lưng cô bé, dịu giọng dỗ dành: “Không sao, không sao, baba ở đây rồi, đừng sợ.”





Tông Ngôn Hi phục hồi tinh thần, nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ vừa nãy thì oà lên khóc lớn.





Tiếng khóc của Tông Ngôn Hi cũng đã kéo hồn Thiệu Vân đang nổi nóng trở về, hung dữ trợn mắt nhìn tài xế: “Nếu là trước kia thì tôi đã đánh cậu gần chết rồi, đứng yên ở đây cho tôi, đừng hòng chạy trốn, cổng tiểu khu có camera đấy.”





Nói rồi Thiệu Vân nhanh chóng chạy tới xem Tông Ngôn Hi thế nào, lúc nào cô bé đang dựa vào lòng Tông Triển Bạch khóc nức nở, bé gắng nói: “Baba, con sợ.”





Tông Triển Bạch hôn lên mặt con gái, vì khóc nên mặt cô bé đầy nước mắt khiến miệng anh cũng nếm thấy vị mặn chát, anh không hề ghét bỏ mà ngược lại còn rất đau lòng, hôn lên khoé mắt con gái, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, baba ở đây.”





Nghe thấy hai chữ “baba” này, Tông Ngôn Hi càng khóc dữ dội hơn, lòng đầy uất ức.”





Tông Triển Bạch ôm cô bé bằng một tay, tay còn lại không ngừng vuốt ve lưng bé, hết lần này đến lần khác…





Trên người anh cũng đầy mồ hôi nhưng mùi mồ hôi rất nhạt, không hề khó ngửi, anh ghé sát tai con gái, giọng nói mang ba phần đau lòng, bảy phần cưng chiều, cực kỳ dịu dàng: “Con khóc sẽ trở nên xấu xí đó.”





Tông Ngôn Hi rất quan tâm vẻ bề ngoài, từ nhỏ đã được mọi người khen nên lớn rồi càng không chấp nhận được việc sẽ trở nên xấu xí, khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt, bé con nghẹn ngào hỏi: “Xấu xí chỗ nào chứ?”





“Khóc nữa là sẽ xấu.” Tông Triển Bạch đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở khoé mắt bé: “Tiểu Nhuỵ ngoan, không khóc nữa.”





Anh đã quen gọi cái tên này, cho dù đã không còn tên là Lâm Huệ Tinh nữa nhưng anh vẫn thích gọi như vậy, Nhuỵ là nhuỵ hoa, cái tên thật đẹp.





Thích hợp với con gái cục cưng của anh.





Tông Ngôn Hi sụt sịt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tông Triển Bạch rồi thút thít hỏi: “Ba, có phải ba chê con xấu nên mới bỏ chúng con không?”





Nói rồi nước mắt cô bé lại tuôn rơi, khó khăn lắm mới có ba nhưng không được bao lâu lại phải xa nhau, thời gian này bé cực kỳ nhớ ba.





Huhu…





Càng nghĩ càng tủi thân.





Lời của bé con đã đâm thẳng vào trái tim Tông Triển Bạch, đã bao giờ anh muốn bỏ các con đâu chứ, anh đau lòng còn không hết nữa kìa! Anh cúi đầu hôn lên mũi, lên miệng con gái: “Không phải, Tiểu Nhuỵ không xấu, Tiểu Nhuỵ là bé gái xinh nhất trên đời, là cục cưng của ba.”





“Ba.” Tông Ngôn Hi ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào vai anh rồi khóc nức nở. Tông Triển Bạch kiên nhẫn dỗ dành, anh biết lòng cô bé cảm thấy tủi thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK