Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501:





Tần Nhã đứng lên: “Em thì có chuyện gì được, anh muốn ăn gì, em làm cho anh.”





“Còn món gì sẵn không? Anh ăn một chút là được, không cần em phải làm đâu.” Tô Trạm dựa vào người cô, anh cảm thấy cái tim mình trở nên ấm áp, có cảm giác của gia đình.





Anh kéo tay của Tần Nhã, cúi đầu nhìn cô: “Tay mịn như thế này sao có thể xuống bếp được, thô ráp đi mất.”





Tần Nhã mở mắt: “Vậy sau này anh nấu cơm cho em ăn không?”





Cô muốn để bản thân mình bình tĩnh, nhưng cô luôn nghĩ tới lời Lưu Phi Phi nói.





Cô không khống chế được trái tim của mình.





Bà cụ cho rằng bọn họ đang ân ái với nhau nên đứng bên mỉm cười, bà kêu người giúp việc hâm nóng cơm lại cho bọn họ ăn.





Tim Tô Trạm đập một hồi, anh muốn nói gì đó nhưng Tần Nhã lại nói trước anh: “Em mệt rồi, em về phòng trước.”





Nói xong cô xoay người vào phòng.





Cô không ngủ mà ngồi ở bên giường đợi Tô Trạm.





Khoảng ba mươi phút sau, Tô Trạm ăn xong cơm mới đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy cô đang ngồi bên giường đợi, chưa đi tắm anh mới hỏi: “Sao em chưa đi tắm?”





Lúc nói anh cúi thấp người hôn vào môi cô.





Tô Trạm né tránh nụ hôn của anh: “Sao hôm nay anh không đến tìm em?”





Động tác của Tô Trạm chợt sững lại, anh chầm chậm trở về vị trí cũ, không biết tại sao nhưng anh lại không dám nói thừa nhận với Tần Nhã là anh đi gặp Lưu Phi Phi.





Dường như anh nói dối theo bản năng: “Anh đi gặp khách hàng nên mới quên mất.”





Tần Nhã đợi anh thừa nhận nhưng cô nhận được lại là lời nói dối.





Trái tim cô trầm xuống tận cùng, cô đang rất loạn, cũng rất hoảng sợ, cô không biết phải xử lý mối quan hệ này như thế nào.





Cô đứng lên, đi đến tủ tìm quần áo, Tô Trạm ôm lấy cô từ đằng sau: “Em sao vậy? Anh thấy tâm trạng em có gì đó không được tốt thì phải?”





Tần Nhã gỡ tay anh ra: “Em đến phòng khách ngủ.”





Tô Trạm kéo cô lại: “Em làm gì?”





Vừa mới kết hôn mà đã ngủ khác giường, bà biết thì sẽ đau lòng lắm.





“Hôm nay em rất mệt.” Giọng của Tần Nhã mang vài phần xúc động.





Cô cảm thấy tủi thân.





Trái tim Tô Trạm chợt thắt lại, anh giơ tay giữ mặt cô, cô không muốn khóc nhưng lại không kìm được, lúc Tô Trạm động vào cô, những tủi thân và áp lực trong trái tim cô như đạt đến đỉnh điểm, cô không nhịn được nữa.





Nhìn thấy Tần Nhã khóc, Tô Trạm hoảng sợ, anh giơ tay lau nước mắt cho cô: “Em sao vậy? Nói với anh, có phải ở cửa hàng em chịu tủi thân gì à? Bị khách hàng kén chọn trêu tức à?”





Tần Nhã càng khóc to hơn.





“Đừng khóc, thấy em khóc lòng anh đau, chịu tủi thân thì em không làm nữa, anh nuôi em.” Tô Trạm lau từng giọt nước mắt cho cô.





Tần Nhã cụp mắt: “Không cần anh nuôi em, em có thể tự nuôi sống mình, em chỉ nhớ về một vài chuyện không vui nên mới không kiềm được…”





Tô Trạm ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ nữa.”





“Anh sẽ lừa gạt em chứ?” Tần Nhã hỏi.





Cơ thể của Tô Trạm cứng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục về trạng thái bình thường, anh nói: “Không đâu.”





Tần Nhã sụt sịt: “Em đã cho bản thân hai cơ hội.”





Cũng là cho Tô Trạm hai cơ hội, nếu còn một lần nữa, hai người họ sẽ ly hôn.





Coi như đó là sự tôn trọng cuối cùng của cuộc hôn nhân này.





“Tại sao em lại cho bản thân mình hai cơ hội?” Tô Trạm khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK