Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi bọn họ chuẩn bị đi, Diêu Thanh Thanh gọi bọn họ lại, đi đến trước mặt Lâm Tử Lạp nói: “Mẹ của tôi đã làm hư di động của cô, tôi muốn đền cho cô một cái mới, hy vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhận lấy điện thoại này.”





Cô ấy chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Lâm Tử Lạp: “Chuyện hôm nay tôi thật sự xin lỗi cô, mẹ tôi bởi vì quá thương tôi nên mới làm ra những chuyện thái quá như vậy, bà ấy cũng đã biết bản thân mình quá nóng nảy rồi.”





Cô ấy đưa hộp di động đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Xin cô nhận lấy.”





Lâm Tử Lạp không lập tức nhận, cô cũng không muốn nhận. Bởi vì cô muốn phân rõ giới hạn với Bạch Dận Ninh, muốn tốt cho tất cả mọi người.





“Chị nhận lấy đi được không? Nếu không trong em sẽ rất khó chịu.” Diêu Thanh Thanh chân thành nói: “Người khác đều nói em rất ngốc không chịu làm bạn với em, chị là bạn của anh Dận Ninh thì cũng chính là bạn của em, em hy vọng chị có thể tha thứ cho bọn em.”





Lâm Tử Lạp có thể cứng rắn với Bạch Dận Ninh nhưng còn với Diêu Thanh Thanh thì không thể, cô đưa tay ra nhận chiếc điện thoại: “Tôi nói rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi.”





Diêu Thanh Thanh nở nụ cười: “Cảm ơn chị.”





“Bọn em vẫn chưa ăn cơm, chị có thể giữ bọn em ở lại ăn cơm không?” Diêu Thanh Thanh nói theo lời dạy của Bạch Dận Ninh.





Tông Triển Bạch nắm chặt lấy eo của cô, biết cô hiền lành sợ sẽ không thể từ chối cô gái đơn thuần này, anh đang muốn thay cô từ chối thì Lâm Tử Lạp đã tự nói: “Được chứ, tôi có thể giữ cô ở lại ăn cơm.”





Lâm Tử Lạp biết cô gái ngây thơ này sẽ không biết tự đưa ra yêu cầu như vậy, sợ là có người đã chỉ dẫn, cho nên mới chỉ nói giữ một mình cô ấy thôi.





“Anh Dận Ninh cũng chưa ăn cơm chiều.” Diêu Thanh Thanh quay đầu lại nhìn cô.





Lâm Tử Lạp cũng không thèm nhìn Bạch Dận Ninh chỉ nói: “Nhà của tôi rất nhỏ, không thể giữ được nhiều người, nếu cô đồng ý tôi có thể giữ cô ở lại ăn cơm, tất nhiên cũng chỉ có thể giữ lại mình cô thôi, bàn ăn nhà tôi cũng không có dư chỗ nhiều.”





Diêu Thanh Thanh do dự, Bạch Dận Ninh không có ở đây thì làm sao bây giờ.





“Nhưng mà…”





“Thanh Thanh em ở lại đi, anh còn có việc, lát nữa sẽ kêu người đến đón em.” Bạch Dận Ninh cười ngắt lời Diêu Thanh Thanh, anh ta biết thái độ của Lâm Tử Lạp đối với mình, bây giờ cũng chỉ có thể để Diêu Thanh Thanh thân thiết với cô ấy một chút thì anh ta mới có cơ hội đến nhìn cô.





Không cần phải nói gì cả, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ rồi.





Diêu Thanh Thanh không ghét Lâm Tử Lạp hơn nữa còn có cảm tình tốt với cô, nhưng mà Bạch Dận Ninh không đi cùng nên cô ấy cảm thấy sợ.





“Ngoan.” Thấy Diêu Thanh Thanh do dự, Bạch Dận Ninh dịu dàng nhìn cô ấy, thấy ánh mắt này của anh ta, Diêu Thanh Thanh lập tức gật gật đầu: “Em sẽ ngoan.”





Nói xong cô ấy quay đầu nhìn Lâm Tử Lạp: “Vậy cảm ơn chị giữ em ở lại ăn cơm nhé.”





Lâm Tử Lạp nói không cần cảm ơn: “Vào đi.”





Diêu Thanh Thanh đi bên cạnh Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch buông cô ra, đi cuối cùng, lúc đi vào biệt thự anh xoay người lại đóng cửa, ánh mắt lạnh lùng bắn lên người của Bạch Dận Ninh.





Bạch Dận Ninh không để ý, cười lại: “Cảm ơn chủ tịch Tông tiếp đãi vợ tôi.”





Tông Triển Bạch hừ lạnh một tiếng đóng cửa.





“Ba.” Tông Ngôn Hy đang chơi trong phòng khách thấy về thì lập tức nhảy xuống ghế sô pha, chạy qua chỗ anh.





Tông Triển Bạch khom người bế con gái lên.





“Ba rốt cuộc cũng trở về rồi.” Tông Ngôn Hy nhào vào lòng anh, tủi thân ôm cổ anh.





Tông Triển Bạch ôm cô bé đi đến ghế sô pha ngồi xuống, véo cái mũi nhỏ nhắn của cô bé: “Có phải nhớ ba rồi không?”





Tông Ngôn Hy gật đầu như giã tỏi: “Con luôn chờ ba về.” Nói xong thì bắt đầu cáo trạng: “Mẹ không cho con ra ngoài mà mẹ lại đi ra ngoài cả một ngày luôn.”





Lâm Tử Lạp nghe lời cô bé nói thì nhìn sang một cái, cô bé lập tức vùi đầu vào ngực của Tông Triển Bạch.





“Cô muốn uống cái gì không?” Lâm Tử Lạp hỏi Diêu Thanh Thanh.





Diêu Thanh Thanh lắc đầu: “Em không khát.”





“Cô cứ ngồi đi, không cần ngại đâu.” Lâm Tử Lạp cười nói.





Diêu Thanh Thanh ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Tử Lạp thì đi vào phòng bếp dặn vú Vu làm nhiều món một chút.





Đại Bạch nằm một bên như hổ rình mồi nhìn Diêu Thanh Thanh, cứ gầm gừ trong cổ họng.





Mặc dù Đại Bạch rất hiền nhưng đối với người ngoài vẫn có địch ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK