Lâm Tử Lạp đang ăn cháo, vì câu nói này của Bạch Dận Ninh mà trong phút chốc không biết nên nôn ra hay nuốt vào. Cháo bị nghẹn cổ họng, không trôi xuống cũng không nôn ra được, hít vào một hơi rồi ho khụ khụ.
Bạch Dận Ninh đưa nước cho cô: “Uống chút nước là đỡ thôi.”
Lâm Tử Lạp nhận lấy cốc nước uống một ngụm, cháo trong cổ họng trôi xuống, cô đặt cốc nước xuống, cầm lấy khăn giấy lau miệng: “Giám đốc Bạch, câu chuyện cười này không hề buồn cười.”
Lâm Tử Lạp không nghe hiểu trong lời nói của anh ấy có gì mà anh ấy bảo là buồn cười.
Bạch Dận Ninh cười: “Cô cứ coi nó là chuyện cười đi.”
Ăn được một lúc, Lâm Tử Lạp nói: “Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp?”
Bạch Dận Ninh nghĩ một lúc rồi nói: “Là chuyện liên quan đến video hôm trước.”
Lâm Tử Lạp vững lại tinh thần, cô nghĩ, anh ta đã tìm được đầu mối rồi sao?
Nhanh vậy à?
“Giám đốc Tông hoài nghi một người bạn của tôi.” Lúc nói đến Diêu Thanh Thanh, nụ cười thường trực trên mặt anh dần dần biến mất.
Cái tên Diêu Thanh Thanh, không chỉ là một người, mà còn là kí ức của anh, liên quan đến kí ức trong cô nhi viện.
Cô giống như người thân của anh vậy. Anh là trẻ mồ côi, Diêu Thanh Thanh cũng vậy.
Đều lớn lên trong cô nhi viện, đây cũng là điều vì sao lúc anh lại giúp Diêu Thanh Thanh khi anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ là bạn thời thơ ấu của anh.
“Lúc nhỏ cô ấy rất nhát gan, rất lương thiện. Còn nhớ có một lần, có một vài đứa trẻ cũng là cô nhi, chúng tôi đã bắt được một chú chó, bọn chúng muốn nướng lên ăn.” Anh nhìn Lâm Tử Lạp đang ngạc nhiên, cười nói: “Có phải cô thấy rất sốc không?”
Lâm Tử Lạp thành thật gật gật đầu.
“Những ngày tháng trong cô nhi viện, toàn bộ chi phí đều do chính phủ chi trả, nhưng số tiền đó lại chẳng đưa đến chúng tôi được bao nhiêu?” Nói đến đây ngữ khí của anh như đang chế giễu: “Có nhiều lúc, chúng tôi có thể ăn no là tốt lắm rồi, chứ đừng nói là ăn thịt. Một năm rất khó nhìn thấy dầu ăn, không hề có chút thịt nào.”
“Những đứa trẻ đó lớn hơn tôi và cô ấy, dám nghĩ, cũng dám làm, nói nướng thịt chó lên ăn rất có dinh dưỡng, rất thơm. Cô ấy nhìn thấy liền thả con chó đi, chúng tôi trong cô nhi viện không được ra ngoài, con chó chạy ra ngoài, không bắt về lại được. Mấy đứa trẻ đó biết được cô ấy thả đi, liền vây quanh đánh cô ấy, là tôi đi gọi viện trưởng đến cứu cô ấy, sau đó cô ấy phải nằm liệt trên giường suốt một tuần. Tôi hỏi cô ấy có hối hận không, cô ấy nói không, cô nói xem một đứa con gái lương thiện như vậy sẽ làm những chuyện dọa người như thế sao?”
Lâm Tử Lạp không biết, cô không dám kết luận, con người sẽ thay đổi mà?
“…Vậy hiện tại anh có hiểu biết gì về cô ấy không?” Lâm Tử Lạp hỏi.”
Bạch Dận Ninh lắc đầu: “Không biết rõ lắm, từ trước đến nay cô ấy không nói cho tôi bất kì chuyện gì, chỉ nói rằng ba nuôi của cô ấy đối xử tệ bạc với cô ấy.”
Bạch Dận Ninh nhìn mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, hỏi vu vơ: “Có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi được người tốt nhận nuôi chứ?”
Anh ấy may mắn được người đàn ông đã từng kết hôn một lần là Bạch Hoành Phi nhận nuôi. Ông ấy mặc dù không tinh tế và chu đáo như người mẹ, nhưng ông ấy đã dành tình yêu của một người cha cho con trai mình.
“Cho nên hôm nay anh gọi tôi đến đây là muốn nói với tôi rằng không phải cô ấy làm ra chuyện này?” Lâm Tử Lạp thử hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Dận Ninh vẫn tin rằng Diêu Thanh Thanh là một cô gái ngây thơ.
Hơn nữa, Tông Triển Bạch cũng chỉ là đoán. Chuyện ở tiệm quần áo cũng chưa đủ để nói là cô ấy làm chuyện này.
“Hôm nay gọi cô đến đây là muốn trực tiếp nói rõ ràng với cô.”
Lâm Tử Lạp nhìn anh, anh ta có ý gì vậy?
Muốn cô đi gặp Diêu Thanh Thanh sao?
Không phải lòng dạ cô sắt đá, hoặc cô không tha cho cô ta, xem xong đoạn video, cô không chắc chắc được rằng Diêu Thanh Thanh rốt cuộc là loại người thế nào.
Nếu như cô chưa xem video, cô chắc chắn sẽ tin lời của Bạch Dận Ninh, chỉ là hiện tại, trong lòng cô có rất nhiều điều không hiểu.
Tông Triển Bạch không phải đứa trẻ ba tuổi chỉ dựa vào phán đoán, có chứng cứ thì anh mới nói như vậy.
Vả lại kết quả điều tra, cô thực sự có chuyện giấu Bạch Dận Ninh.