Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Dục Tú xoa lên mu bàn tay Lâm Tử Lạp: “Cậu ấy sống tốt cùng với con và trải qua những ngày bình yên là đủ rồi.”





Bà chăm chú nhìn Lâm Tử Lạp: “Mẹ không muốn cậu ấy biết một chút nào, mẹ không muốn chuyện của thế hệ trước ảnh hưởng đến các con, năm tháng tĩnh tốt, trải qua năm tháng êm đềm như bây giờ, đưa lũ trẻ đi dạo phố, đến khu vui chơi, hết hè lại đưa chúng tới trường, nhìn chúng trưởng thành còn mẹ từ từ già đi không phải là điều hạnh phúc hay sao?”





Bỏ rơi con trai nhưng lại được chăm sóc các cháu không phải cũng là đền bù sao?





Lâm Tử Lạp ngước lên, trong mắt đã phủ một tầng sương mờ.





Lúc này, xe bỗng nhiên ngừng lại.





Trước mặt cũng không phải là nơi dừng đèn đỏ, Lâm Tử Lạp hỏi tài xế: “Chuyện gì xảy ra vậy?”





“Tôi không biết.” Tài xế cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.











Vệ sĩ đi xe phía trước bước tới gõ cửa xe Lâm Tử Lạp, cô hạ cửa kính xuống.





“Phía trước là một chiếc xe đầu kéo, nó bị hỏng ngay ở ngã tư khiến chúng ta không đi qua được, có nên đổi lộ trình không ạ?”





“Đã hỏi khi nào mới sửa xong chưa?” Tình Dục Tú hỏi, nếu lâu thì sẽ đi đường khác, còn là mười mấy phút cũng không sao, dù gì chỗ này cách khu vui chơi và cửa hàng cũng không xa.





“Vậy tôi đi hỏi xem.” Vệ sĩ bước nhanh về phía trước, hỏi tài xế của chiếc xe.





Phía sau lại có xe đi tới, cho dù có sửa xong thì ra khỏi chỗ này ngay được cũng rất khó.





Tuy nhiên lúc này lại có người đến gõ cửa kính xe, Lâm Tử Lạp cho rằng đó là người của xe phía sau đi lên xem xét tình hình cho nên đã hạ cửa kính xe xuống, cùng lúc đó phía sau xảy ra tranh chấp, một bên là vệ sĩ của họ, phía sau là rất nhiều người đang muốn đi về phía trước, bọn họ rất đông hơn nữa nhìn cũng không phải hạng tốt đẹp gì.”





Hai bên tranh chấp với nhau.





Lâm Tử Lạp thấy có gì đó không đúng, đang định kéo cửa kính xe lên lên thì người gõ cửa xe nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, khiến cô không kịp đóng cửa lại.





“Chắc cô là Lâm Tử Lạp, mau đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người đàn ông cao to và đen, mặt mũi còn rất dữ tợn.





Trình Dục Tú kéo Lâm Tử Lạp lại, sợ cô bị lôi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Các người là ai?”





“Không phải việc của bà, chúng tôi chỉ muốn mời cô Lâm cùng đi một chuyến.”





Những người này đều rất rõ cách sắp xếp vệ sĩ của họ, bốn tài xế đều bị bao vây, tài xế cũng có chút thân thủ nhưng không dám làm gì, chỉ ngồi im chờ thời cơ, vú Vu cũng không đủ sức chống lại chỉ ngồi im thấp thỏm lo lắng.





Người đàn ông kéo Lâm Tử Lạp không chút sợ sệt: “Biết điều thì ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi, sẽ bớt đau hơn.”





Trình Dục Tú luống cuống, những người này dường như là nhằm vào Lâm Tử Lạp, bà đẩy cửa xuống xe, muốn tới kéo Lâm Tử Lạp lại, ngay lúc bà bước xuống có hai người từ sau bụi cây lao ra bắt lấy bà, đưa bà đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên đường.





Tài xế nhân cơ hội này đấm vào mặt tên đang bắt giữ Lâm Tử Lạp một phát khiến hắn choáng váng, hắn không ngờ tài xế lại có thân thủ như vậy, sau đó người tài xế lại đạp hắn một cước.





“Không ổn rồi, mau, mục tiêu của bọn chúng không phải tôi.” Lâm Tử Lạp hết lên với tài xế: “Đi ngăn bọn chúng lại mau.”





Thấy Trình Dục Tú bị kéo về phía đối diện, tài xế nhanh chóng đuổi theo, lúc này một vệ sĩ cũng thoát được khỏi vòng vây chạy về phía Trình Dục Tú, xô xát với tên đang bắt giữ bà.





“Ngôn Ngôn đừng xuống xe, mục tiêu của chúng là mẹ, con ở đây an toàn hơn, phải chăm sóc tốt cho lũ trẻ nhé.” Trình Dục Tú cũng để ý, mình mới là người mà chúng muốn bắt, bà bị giữ lại nên chỉ có thể hết lên Lâm Tử Lạp.





Lâm Huệ Tinh hoảng sợ chạy đến trước mặt núp vào ngực Lâm Tử Lạp: “Mami có máu.”





Lâm Tử Lạp bị cô bé vào lòng mình không để con gái nhìn ra ngoài.





Người Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp quả thực rất lợi hại, khi đối phương có nhiều người nhưng có thể phá vòng vây giải cứu Trình Dục Tú.





Lâm Tử Lạp lấy điện thoại ra định cầu cứu, dẫu sao đối phương cũng đã chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ, đầu tiên là cho xe chặn đường sau đó là khống chế vệ sĩ.





“Bắt cô ta lại.” Tên cầm đầu phát hiện không thể bắt được Trình Dục Tú, tùy bọn họ ít người nhưng sức chiến đấu rất mạnh.





“Có trẻ con thì dễ rồi.” Người đàn ông dẫn thêm vài người lên xe, làm rơi điện thoại trong tay Lâm Tử Lạp khiến chiếc điện thoại vỡ tan, người đàn ông nhân cơ hội bắt lấy Lâm Huệ Tinh.





Lâm Huệ Tinh sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mẹ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK