Tông Triển Bạch nhận được câu trả lời của cô, hắn càng không để lại lối thoát.
Ham muốn nảy sinh, chiếm hữu áp đảo che trời rợp đất.”
Trời đất đảo lộn, hai người trong phòng hôn nhau say đắm, dường như trên thế giới này chỉ còn hai người họ.
Tông Triển Bạch cởi quần áo, định tiến vào lần nữa, ngay lúc hắn đang làm bước cuối thì có tiếng gõ cửa.
“Cảnh Hạo, Bạch Dận Ninh mang người đến rồi.”
Tiếng Thẩm Bồi Xuyên từ ngoài cửa truyền vào, kéo Lâm Tử Lạp đầu óc đang trống rỗng hoàn hồn trở lại, cô theo bản năng đẩy người Tông Triển Bạch ra.
Lúc này, gương mặt Tông Triển Bạch khuất trong bóng tối, tâm trạng hắn u ám, thần kinh căng thẳng.
“Hiện tại không tra hỏi cô ta à?” Thẩm Bồi Xuyên biết chuyện Lâm Tử Lạp bị sốt.
Nhưng thế thì có sao, Tông Triển Bạch cũng không thể ngư ông đắc lợi, bắt nạt cô được.
Do đó hắn nghĩ Tông Triển Bạch ở trong phòng, chỉ đơn thuần là chăm sóc cho Lâm Tử Lạp.
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Tử Lạp cảm nhận được thân thể căng cứng đang phải kiềm chế của hắn, cô nắm lấy tay hắn, “Em đã đồng ý với anh rồi thì sẽ không hối hận, lần sau nhé!”
Ánh sáng lờ mờ che đi ánh mắt run rẩy bất đắc dĩ của hắn, hắn không muốn buông đôi tay đang ôm cô ra.
Cốc cốc.
Cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Tử Lạp lại đẩy hắn ra, khẽ lắc đầu với hắn.
Tông Triển Bạch nhắm mắt, lấy chăn quấn chặt quanh người cô, giống như quấn một con nhộng tằm.
Hắn xoay người rời giường, cài lại nút áo, mở cửa.
Thẩm Bồi Xuyên dường như nghĩ đến gì rồi, đang muốn rời đi thì cửa mở, hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tông Triển Bạch mặt hằm hằm tức giận, thần kinh như bị kéo căng.
Căng thẳng đến mức không biết phải nói gì.
Tông Triển Bạch khoanh tay, đôi mắt sắc bén lướt qua gương mặt căng thẳng của Thẩm Bồi Xuyên, nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng cũng lấy lại được điềm tĩnh: “Người ở đâu?”
“Chỗ Bạch Dận Ninh.” Bọn họ giờ không có chỗ ẩn náu, Bạch Dận Ninh tự nói ra chỗ ở, cũng đỡ công bọn họ tìm.”
“Uhm, cậu đi sắp xếp trước đi, đợi tôi một chút rồi quay lại.” Nói xong hắn liền đóng cửa.
Thẩm Bồi Xuyên ngây người một lúc mới hoàn hồn, vỗ vỗ trán, không sao, không sao, hắn chưa gặp rắc rối.
Tông Triển Bạch đi vào phòng, Lâm Tử Lạp đã dậy rồi, quần áo cũng mặc lại rồi, cô đứng trong nhà tắm, chải lại đầu, mái tóc dài có chút rối, lấm tấm mồ hôi, cô ngẩng đầu lên, buộc tóc đuôi ngựa. Thấy Tông Triển Bạch đi vào, cô liền hỏi: “Bắt được Diêu Thanh Thanh rồi?”
Tông Triển Bạch đi đến, ôm cô từ phía sau: “Vốn dĩ cũng trốn không được.”
Nếu Bạch Dận Ninh không bắt, hắn cũng tự đi bắt.
Một người phụ nữ không có gia thế như Diêu Thanh Thanh, có thể chạy đi đâu?
Lâm Tử Lạp thở dài một cái: “Thực ra cô ta cũng là một người đáng thương.”
Từ nhỏ đã không có cha mẹ, được nhận nuôi, cũng không nhận được tình thương, một đời này đều là sóng gió.
Tông Triển Bạch nắm chặt tay của cô: “Kẻ đáng thương, ắt cũng có chỗ đáng hận.”
Hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Em ở nhà, anh ra ngoài…”
“Em đi cùng với anh.” Lâm Tử Lạp biết hắn đi thẩm vấn Diêu Thanh Thanh, cô cũng muốn nghe.
Tông Triển Bạch trầm mặc một giây rồi trả lời “Được.”
Đợi Lâm Tử Lạp dọn đồ xong, Tông Triển Bạch cùng với cô ra ngoài, Tân Na, Tô Trạm cùng với một vài vệ sĩ nữa ở lại khách sạn trông nom tụi trẻ, còn Thẩm Bồi Xuyên đi cùng với bọn họ.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi ghế trước lái xe, “Bạch Dận Ninh có lẽ không thẩm vấn được điều gì, mới giao người cho chúng ta.”
Lâm Tử Lạp nhìn Thẩm Bồi Xuyên, hỏi: “Là Bạch Dận Ninh bắt người?”