Cho nên cậu ấy không muốn nhận lấy sự thương hại đó.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Mami của con đã bảo bọc con quá tốt.”
Tông Triển Bạch một tay xách túi đồ, một tay bế con gái, họ đi ra khỏi siêu thị, vừa lúc có một chiếc xe khách lớn đi tới, hai mẹ con khi nãy vào siêu thị mua đồ cũng đang ngồi trên chiếc xe đó.
Lúc cậu bé đó lên xe, có quay đầu lại nhìn một cái, cô bé nhỏ được người ta bế, trong lòng nghĩ, thực sự là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng rất đáng yêu.
“Đi thôi.” Mẹ cậu thúc giục một tiếng.
Cậu bé đành phải lên xe.
“Anh trai đâu ạ?” Lâm Huệ Tinh nhìn ngang nhìn dọc, khắp nơi đều là xe, khắp nơi đều là người, cô bé cơ bản không phát hiện ra trên kính cửa sổ của chiếc xe khách lớn đó, phản chiếu một đôi mắt đen sáng, đang nhìn cô bé.
Rất nhanh sau đó chiếc xe khách đã rời xa, cắt đứt tầm nhìn của cậu bé.
“Ba, chỗ đó đang làm gì vậy ạ?” Lâm Huệ Tinh chỉ vào chỗ bán kẹo hồ lô cách đó không xa, phía sau có một đám người vây quanh xem rất náo nhiệt.
Cô bé ôm lấy cổ Tông Triển Bạch: “Ba ơi, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn vào túi đồ lớn đang xách trên tay, ừm, con gái muốn, vậy chỉ có một chữ, mua!
“Ba thật là tốt.” Lâm Huệ Tinh ôm lấy mặt Tông Triển Bạch, lại hôn, lại cọ sát, thậm chí đến một núi băng cũng có thể tan chảy ngay lập tức.
Kẹo hồ lô trước đây, chỉ có quả sơn tra bọc đường, nhưng bây giờ, có rất nhiều loại quả khác nhau được xiên thành từng xiên rồi phủ lên một lớp đường, Lâm Huệ Tinh muốn một xiên sơn tra nguyên bản, những quả sơn tra đỏ đỏ bọc đường óng ánh, nhìn trông vô cùng ngon miệng.
Cô bé liếm miệng: “Chắc chắn là rất ngon đây.”
Tông Triển Bạch trả tiền xong: “Chúng ta phải đi thôi.”
Cô bé liền gật đầu, những thứ muốn đều có được rồi, cô bé thấy rất thỏa mãn.
Trở lại xe, bình dầu đã được đổ đầy rồi, Thẩm Bồi Xuyên cũng đã mang Lâm Tinh Tuyệt trở về, trên tay cậu bé cũng cầm một xiên kẹo hồ lô.
“Hai người sao lại chậm chạp như vậy, con với chú Bồi Xuyên đã về được một lúc rồi.” Lâm Tinh Tuyệt nhìn đống đồ mà Tông Triển Bạch xách lên xe, rồi lại nhìn em gái, trong lòng hiểu rõ, khẽ thở dài.
Thẩm Bồi Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Mới có tí tuổi, thở dài cái gì?”
Lâm Tinh Tuyệt cong môi, ngồi lên ghế sofa ăn kẹo hồ lô.
Thẩm Bồi Xuyên theo Tông Triển Bạch ra phía sau: “Tô Trạm giải quyết việc của Hà Khiếu Ninh rồi…”
“Đợi chút nữa nói.” Tông Triển Bạch ngắt lời anh ấy, anh không muốn con gái nghe được mấy chuyện ô uế đó.
Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngậm miệng lại: “Tôi xuống xe đợi cậu.”
“Ừm.” Tông Triển Bạch đặt con gái vào chỗ ngồi, sau đó đặt đồ ăn lên bàn: “Con với anh trai ở trong xe, ba và chú Thẩm có chuyện cần nói.”
“Con biết rồi.” Lâm Huệ Tinh lúc này rất hiểu chuyện, vô cùng ngoan ngoãn.
Tông Triển Bạch xoa đầu cô bé.