Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bồi Xuyên bị giọng Cố Bắc kéo tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Chúng ta còn nhiều thời gian.”





Bây giờ Tần Nhã đang ở trong tay Cố Bắc, họ không kiếm được lời gì, vì vậy phải nghĩ cách giải cứu Tần Nhã trước sau đó mới tính sổ với anh ta.





Cố Bắc giơ hai tay lên: “Tổng giám đốc Tông bớt giận, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi xin lỗi anh vì lời nói vừa nãy, xin lỗi, thật sự xin lỗi…”





Khi nói, anh ta lặng lẽ rụt người lại sau, Tông Triển Bạch nhận ra điều đó nhưng không đuổi theo.





Tần Nhã vẫn luôn ở trong tay anh ta, họ phải thoải hiệp trước đã.





Khi đến khoảng cách an toàn, Cố Bắc nhảy xuống sofa rồi đứng sang một bên, đưa tay quệt máu trên cổ, anh ta không khỏi rùng mình, nếu cứa mạnh hơn chút nữa thì có lẽ hôm nay anh ta đã tận mạng rồi.





Mắt Cố Bắc đỏ hoe, giận đùng đùng: “Anh điên rồi à?!”





Tông Triển Bạch chậm rãi chỉnh lại tay áo: “Đùa thôi, tổng giám đốc Cố đừng coi là thật.”





“Đã đổ máu rồi mà anh còn nói đang đùa? Anh coi là tôi ngốc à?” Cố Bắc thở hổn hển, gần như lật bàn.





“Không phải đùa lẽ nào tôi thật sự định giết tổng giám đốc Cố?” Tông Triển Bạch nhướng mi, nhìn anh ta rồi nói: “Hôm nay tôi tới đây không phải để trở mặt với tổng giám đốc Cố, nếu tổng giám đốc Cố nhất định muốn cá chết lưới rách thì chúng ta đều không có kết cục tốt.”





Cố Bắc híp mắt: “Dù cho anh và Văn Khuynh có hung dữ hơn nữa, ai chết ai sống cũng không liên quan đến tôi, nhưng mọi người lại lôi tôi xuống nước, cho rằng tôi dễ bị bắt nạt à?!”





Anh ta cũng là một người đàn ông nóng tính!!!





Nếu anh ta nuốt cục tức này xuống thì về sau phải sống thế nào?





“Anh nói điều kiện đi, thế nào mới chịu thả người?” Tông Triển Bạch đứng dậy đi tới, Cố Bắc lùi lại hai bước: “Anh đừng lại đây.”





Trong lòng anh ta đã bị ám ảnh với Tông Triển Bạch, người đàn ông này thật đáng sợ!!





Tông Triển Bạch dừng bước, cười nói: “Thế này mà đã doạ tới tổng giám đốc Cố rồi sao? Tính tôi hơi xấu, nhất thời không kiềm chế được, tổng giám đốc Cố đừng để ý.”





Cố Bắc thầm chửi mắng trong lòng, thế này mà gọi là tính hơi xấu à?!





“Anh đồng ý với bất kỳ điều kiện nào tôi đề xuất à?” Cố Bắc cân đo trọng lượng của Tần Nhã trong lòng Tông Triển Bạch.





Trọng lượng nặng thì anh ta muốn nhận được nhiều lợi ích hơn.





Đầu tiên phải nghĩ tới lợi ích của mình, không thể bị thiệt!





“Tổng giám đốc Cố lại đùa đấy à? Điều kiện gì cũng đồng ý, anh muốn trăng thì tôi cũng phải hái trăng cho anh chắc? Tôi không có khả năng đó.” Tông Triển Bạch gạt nhẹ vết rượu trên cổ áo: “Chỉ cần tổng giám đốc Cố không đòi hỏi quá đáng thì tôi đều có thể đồng ý trong khả năng của mình.”





“Để tôi nghĩ xem.” Cố Bắc bắt Tần Nhã cũng không được gì, Tông Triển Bạch lợi dụng mình để lừa gạt mình, vì vậy anh ta phải nghĩ cách khác, xem ra bây giờ cừu oán này phải tiếp tục rồi.





Vậy thì anh ta không thể dễ dàng để người phụ nữ này đi được, nếu không anh ta sẽ không còn con bài nào để kỳ kèo với Tông Triển Bạch.





Bây giờ anh ta chỉ có thể sử dụng kế hoãn binh.





Suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.





“Chuyện giữa đàn ông chúng ta mà anh bắt một người phụ nữ, nếu truyền ra ngoài tôi e rằng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của tổng giám đốc Cố.” Thẩm Bồi Xuyên tiếp lời.





“Anh bớt giở giọng đi.” Tổng giám đốc Cố che cổ: “Tôi bị thương, tôi cần đến bẹnh viện, chúng ta nói chuyện thả người sau đi.”





Cố Bắc nói xong thì định đi.





Bước ra phòng bao, Cố Bắc cảm thấy tay mình đã ướt, nhìn tay thấy vẫn còn vết máu thì tức giận nói: “Lão Tứ!”





Mấy đàn em trong hộp đêm vội vàng chạy tới: “Anh Tứ ra ngoài rồi ạ.”





Cố Bắc tức giận chửi bới: “Lấy xe đưa tôi đến bệnh viện!”





“Được ạ, em đi ngay.” Đàn em chạy ra ngoài chuẩn bị xe.





Tên đó lái xe chở Cố Bắc đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong thì nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, ngoại trừ bị thương ngoài da và vết thương hơi sâu nên mới chảy máu thì không bị thương gì.





Bác sĩ xử lý cho anh ta xong rồi nói: “Trời nóng không thích hợp sử dụng băng gạc, giữ khô ráo thì vết thương mới nhanh lành được.”





Cố Bắc nói đã biết, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng khám và gặp Tô Trạm trên hành lang.





Tô Trạm đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ cho bà nội, kết quả kiểm tra đã có, anh ta đến khu phòng khám đưa cho bác sĩ xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK