Điện thoại cắt đứt, Tông Triển Bạch nhận được vị trí mà Thẩm Bồi Xuyên gửi đến.
Anh vừa mới mở định vị, lúc này Lâm Huệ Tinh thò đầu ra từ trong phòng: “Ba muốn đi ra ngoài sao?”
Tông Triển Bạch dừng chân một cái, quay đầu nhìn cô bé: “Đúng vậy, ba muốn đi ra ngoài.”
“Lúc nào thì ba quay trở lại?” Lâm Huệ Tinh hỏi.
“Xong việc thì sẽ trở lại.”
Tông Triển Bạch chưa nói cho cô bé thời gian cụ thể, bây giờ anh không biết tình hình như thế nào, tránh cho cô bé khỏi thất vọng.
“Vậy ba sẽ đi cùng mami sao?” Lâm Huệ Tinh lại hỏi.
“Ừm.” Giọng nói như phát ra từ sâu trong lòng, có chút trầm ổn, nhưng vô cùng kiên định.
Lâm Huệ Tinh mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, ánh mắt cong giống như trăng lưỡi liềm: “Vậy con đợi ba và mami quay trở lại.”
Tông Triển Bạch trầm ngâm mấy giây, nói: “Được.”
Anh đi đến ngồi xổm trước cô bé, nhìn dáng vẻ của cô bé, vô cùng cưng chiều vuốt tóc.
Lâm Huệ Tinh nghiêng đầu, nháy mắt: “Có phải Tiểu Nhụy rất xinh đẹp hay không?”
Anh cất giọng khàn khàn: “Con gái của ba rất xinh đẹp.”
“Giống mẹ nhiều hơn hay giống ba nhiều hơn?” Lâm Huệ Tinh kéo cánh tay của anh, cố gắng liên miệng nói, muốn ba ở bên nhiều hơn.
Nhìn kỹ thì khuôn mặt, mũi, miệng giống như anh, mắt lại giống với Lâm Tử Lạp.
Nhất là khi cười lên, mi mắt cong cong.
“Vừa giống mami, lại vừa giống ba.”
“Được rồi.” Trang Kha Nguyệt biết suy nghĩ của đứa nhỏ, bế cô bé: “Ba con còn có việc phải đi làm, con cùng bà đi thay quần áo.”
Cô bé cười, bĩu môi: “Con chỉ muốn ở cùng với ba lâu hơn một chút thôi.”.
“Cũng không phải là không trở lại.” Trang Kha Nguyệt trấn an cô bé.
Tông Triển Bạch vào trong phòng nhìn một chút, xoay người đi ra biệt thự, lên xe, mở bluetooth lên xem định vị, sau đó nghe theo sự chỉ dẫn đường.
Anh nhanh chóng khởi động xe.
Đi về phía mục tiêu.
Sắc trời càng ngày càng sáng rõ, chờ anh đến nơi, mặt trời đã ló ra, những đám mây phía đông giống như đang bùng lửa, sắc hồng rực rỡ, sương mù sáng sớm dần tản đi, tất cả vạn vật như được hồi sinh.
Xe nhanh chóng đi đến vạch đích, anh nhìn vào khoảng đất trống vùng ngoại ô, một chiếc xe van hỏng đang đỗ ở đó, xung quanh được bao bởi vòng dây.
Không biết tại sao, càng lại gần, anh càng cảm thấy hốt hoảng.
Hà Khiếu Ninh có làm hại cô không, cô có bị thương không?
Anh không biết gì cả.
Bước chân ngày thường trầm ổn giờ cũng trở nên hốt hoảng, Thẩm Bồi Xuyên mở vòng dây ra, đi ra ngoài: “Cậu đến rồi.”
“Người đâu?”
“Ở trong xe tôi.” Thẩm Bồi Xuyên đi về phía xe của mình, mở cửa xe, phía sau chỗ ngồi là một thân hình gầy yếu, tóc cô rối tung, trên mặt có dính bụi bặm, không nhìn thấy vết thương nào, Tông Triển Bạch mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may, người không sao.” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vui mừng: “Có lẽ là quá mệt nên đã ngủ rồi.”
Anh ta đóng cửa xe lại, dường như sợ đánh thức người đang ngủ trong xe: “Cậu lái xe của tôi đi, đợi một lúc nữa tôi lái xe của cậu.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa chìa khóa xe cho anh.
Tông Triển Bạch cũng không nhận, chỉ hỏi: “Bây giờ tình hình thế nào?”
“Lúc chúng tôi tìm đến đây, xe đang cháy, cô ấy bị trẹo chân, ngã xuống cách chỗ xe không xa, lúc đó cô ấy còn tỉnh, nói là có người muốn thiêu cháy cô ấy, trói cô ấy vào bên trong xe, cô ấy trốn thoát được, mới…”
Tay của Tông Triển Bạch thu lại, giọng trầm thấp: “Lúc ấy ở đây không có ai sao?”
“Không có, chắc là đốt lửa xong rồi rời đi, tôi đã cho người đi điều tra, xem thử những nơi xung quanh xem có người không.” Thẩm Bồi Xuyên biết, không biết người kia đi từ lúc nào, khó mà tìm lại nổi: “Cũng may người không sao, Hà Khiếu Ninh cũng ở trong tay, coi như là không xảy ra chuyện lớn gì.”
Tông Triển Bạch cau mày, trong lòng dường như có điều nghi ngờ.
“Nếu không thì đưa cô ấy đi bệnh viện xem vết thương ở chân thế nào” Thẩm Bồi Xuyên lại đưa chìa khóa xe cho anh lần nữa: “Lúc đó cô ấy nói mình không sao, tôi mới không gọi xe cứu thương.”
Lần này Tông Triển Bạch nhận lấy chìa khóa, kéo cửa xe rồi lên xe, đưa “Lâm Tử Lạp” đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc này Tông Triển Bạch rất kích động, cũng rất lo lắng, cuối cùng cũng tìm được Lâm Tử Lạp rồi.
“Lâm Tử Lạp” đang nằm phía sau xe lặng lẽ mở mắt, cô ta nhìn người đàn ông đang lái xe trước mặt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.