Hắn thể hiện rất rõ thái độ của mình, chỉ cần hắn thích, không ai có thể ngăn cản hắn!
Lâm Tử Lạp chủ động dựa gần, gối lên vai hắn: “Anh tin vận mệnh không?”
“Không tin.” Hắn chỉ tin tưởng chính bản thân mình.
Lâm Tử Lạp ngửa đầu nhìn hắn, đồng thời nghiêm túc nói: “Em tin.”
“Anh không cảm thấy chúng ta rất có duyên phận sao?”
Trời xui đất khiến đêm hôm ấy, vốn cho rằng đời này sẽ không còn gặp nhau nữa, chưa từng nghĩ, đối phương lại là đối tượng hai bên gia đình đính ước từ bé.
Duyên phận kỳ diệu cỡ nào.
Tông Triển Bạch bỏ một tay ôm cô, khóe miệng khẽ nhếch, hàm răng trắng sáng chói: “Em nói đúng.”
Lâm Tử Lạp liếc hắn một cái: “Qua loa với em à?”
Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô ấn lên ngực, cười khẽ: “Lương tâm trời đất chứng giám.”
Lâm Tử Lạp không ba hoa với hắn nữa, tranh cãi với nhau, cô chưa từng nói lại hắn được.
Hắn mà không cần mặt mũi một cái là chẳng khác nào du côn lưu manh.
Lúc này xe dừng lại ở nhà hàng mà Văn Khuynh nói.
Nhà hàng kiểu Trung.
Tính cách Văn Khuynh tương đối cứng nhắc, không ăn được cơm Tây, ông chọn nhà hàng cơ bản đều là những nơi có hương vị tương đối tốt ở thành phố B.
Nhà hàng này cũng là một trong số đó. Để có thể mang đến một trải nghiệm khác cho khách hàng, nhà hàng trang trí theo một phong cách riêng, khung kiểu Trung, chi tiết hiện đại, phục vụ nam mặc đồ tây màu đen, phục vụ nữ thì mặc sườn xem, hai người đúng chung một chỗ vẫn hài hòa xứng đôi.
Bọn họ đi tới, nhân viên tiếp đón ở cửa lập tức đẩy cửa ra, đồng thời bày ra tư thế mời vào.
Sau khi vào cửa, một phục vụ nam mặc đồ tây màu đen thắt nơ đi tới: “Xin hỏi có hẹn trước không?”
Tông Triển Bạch khẽ vuốt cằm: “Tìm Văn tiên sinh.”
“Mời đi theo tôi.” Nam phục vụ nghe xong thì biết đây là khách của phòng bao đó, lễ phép cung kinh đi trước dẫn đường.
Đến cửa phòng, phục vụ đứng ở một bên: “Chính là căn phòng này.”
Lâm Tử Lạp chợt nắm chặt cánh tay Tông Triển Bạch, sắp đối mặt với Văn Khuynh, cô bỗng nhiên hồi hộp.
Tông Triển Bạch với tay cầm lấy bàn tay cô, quấn lên khuỷu tay mình, trầm giọng nói: “Có anh đây.”
Lâm Tử Lạp mím chặt môi, khẽ gật đầu.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng rộng rãi, chính giữa là Văn Khuynh, bên cạnh ông còn có một cô gái xinh đẹp.
Hai người đang nói chuyện, dường như còn trò chuyện rất vu vẻ, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Ánh mắt của cô gái rơi vào trên người Tông Triển Bạch trước tiên, sau đó là Lâm Tử Lạp.
Văn Khuynh nhìn thấy Lâm Tử Lạp cũng tới, nụ cười trên mặt chợt tắt ngấm trong nháy mắt, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc.
Ánh mắt của ông thay đổi lớn như thế, Tông Triển Bạch không thể không phát hiện ra.
Đôi mắt hắn chớp lên, nhanh chóng che giấu đi, hắn dẫn Lâm Tử Lạp đi tới.
Trần Thi Hàm lại rất nhiệt tình: “Mới nãy em và chú Văn còn đang nhắc tới mọi người chứ?”
Lâm Tử Lạp nhìn thoáng qua Trần Thi Hàm, có lẽ đều là phụ nữ nên cũng tương đối hiểu phụ nữ, cô cảm giác rõ ràng rằng cô gái này đang cố ý lôi kéo làm quen với họ, nhất là Tông Triển Bạch.
“Không biết nói gì đến chúng tôi rồi?” Lâm Tử Lạp cười hỏi.
“Cô chính là Tông phu nhân sao?” Trần Thi Hàm hỏi một đằng đáp một nẻo: “Thật trẻ, thật xinh đẹp.”
Trần Thi Hàm rất biết cách nói chuyện.
Lâm Tử Lạp duy trì nụ cười đúng mực: “Quá khen, cũng không trẻ, con cái đã sáu tuổi rồi, vẫn là cô trẻ tuổi hơn.”
Khóe mắt Trần Thi Hàm co lại, Văn Khuynh nói với cô ta là Tông Triển Bạch kết hôn, nhưng là cưới chui, sao còn có cả con rồi vậy?