Xe dừng ở cửa tiệm, Lâm Tử Lạp đẩy cửa xuống xe, điện thoại của Tông Triển Bạch vang lên.
Cô quay đầu: “Anh nghe đi, em vào tiệm đây.”
Trên màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại của nhà họ Văn, bình thường chỉ có Văn Khuynh tìm hắn, hắn nhìn Lâm Tử Lạp: “Buổi tối anh đón em tan tầm.”
Lâm Tử Lạp cười đồng ý, sau đó quay người đi vào trong tiệm.
Tông Triển Bạch nhận điện thoại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng tinh tế đang đi vào cửa.
“Cảnh Hạo, con có rảnh giúp ta một chuyện được không?” Giọng nói của Văn Khuynh truyền tới.
Văn Khuynh ít khi nhờ Tông Triển Bạch giúp ông làm chuyện gì, đây là lần đầu tiên ông mở miệng, Tông Triển Bạch đương nhiên sẽ không từ chối.
“Cậu nói đi.”
“Con giúp ta đến khách sạn Đế Hào, phòng 808, tìm một người, giúp ta cầm một thứ. Con chỉ cần nhắc đến tên ta với người ở trong đó, người ta sẽ biết là cái gì.”
Nhắc tới cũng trùng hợp, khách sạn Đế Hào ở ngay trên đường hắn quay về công ty, bình thường những chuyện như thế này hắn sẽ gọi Quan Kình giúp hắn lấy.
Vì tiện đường nên tự hắn đi.
Hắn tìm tới phòng số 808, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra.”
Đứng ở cửa là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô ta nhìn thấy Tông Triển Bạch mà không hề bất ngờ chút nào, dường như đã biết người tới là hắn.
Nếu không phải là hắn mới kì.
“Anh tới lấy đồ sao?” Cô gái cười hỏi.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, dung mạo cô gái trong suốt như ngọc. Lúc nói chuyện, đôi mắt hạnh sáng như trăng, mềm mại uyển chuyển, xinh đẹp không thôi.
Thế nhưng trong mắt Tông Triển Bạch cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là phụ nữ mà thôi.
Đối với cô gái xinh đẹp như thế này, hắn không dao động chút nào, ngay cả ngữ khí cũng đạm mạc xa cách: “Ừm.”
Cô gái nghiêng người né ra: “Vào đi.”
Tông Triển Bạch nhíu mày, thầm nghi ngờ trong lòng.
Hắn chưa từng nhìn thấy cô gái này bên cạnh Văn Khuynh.
Hơn nữa, tại sao Văn Khuynh lại đặt đồ của mình trong tay một cô gái trẻ tuổi như vậy?
“Ba tôi và chú Văn là bạn bè nhiều năm. Tư liệu của những người xuất sắc trong đợt diễn tập lần trước ở chỗ ba tôi, chú Văn muốn xem nhưng ba tôi không rảnh mới để tôi tới đây…” Cô gái giải thích: “Tôi tên là Trần Thi Hàm. Nếu anh có nghi vấn thì vẫn nên gọi điện thoại hỏi chú Văn đi.”
Trần Thi Hàm nói rõ ràng như thế, Tông Triển Bạch lại không tiện nói gì, hắn cất bước đi tới.
Trần Thi Hàm đóng cửa lại, quay người đưa túi văn kiện trên bàn cho hắn.
Lúc Tông Triển Bạch nhận đồ, Trần Thi Hàm cũng không buông tay ra.
Cô ta nhìn Tông Triển Bạch: “Không tò mò tại sao chú Văn lại để tôi đưa tài liệu cho anh không? Anh nghĩ xem, với cấp bậc của ba tôi và chú văn, bên cạnh có cảnh vệ, còn ở chung một đơn vị, vốn không cần tốn công sức, để tôi phải gặp anh mới giao tài liệu được.”
Tông Triển Bạch bất động thanh sắc, hắn ngay từ đầu đã nghi ngờ điều này: “Ồ? Cô biết?”
“Đương nhiên là tôi biết. Trước khi ba tôi bảo tôi tới, tôi đã nghe thấy bọn họ trò chuyện.” Trần Thi Hàm khoan thai tự đắc ngồi trên ghế sofa.
Cô ta biết, Tông Triển Bạch nhất định sẽ hứng thú muốn nghe cô ta nói tiếp.
Tông Triển Bạch khẽ vuốt cằm, hắn không muốn biết bọn họ nói gì, hắn chỉ muốn biết tại sao Văn Khuynh lại làm như thế.
Nét mặt cô ta tươi cười như hoa: “Anh muốn tôi nói cho anh nghe không?”
Rõ ràng cô ta không muốn nói thẳng.
Tông Triển Bạch là người kiêu ngạo biết bao, chẳng lẽ có thể để một người phụ nữ nắm thóp sao?
Hắn liếc cô ta một chút rồi bước ra khỏi phòng.
Cô gái không nghĩ tới hắn không hỏi tiếp, đứng dậy đi tới, Tông Triển Bạch đã đi thang máy xuống lầu.