Âm thanh hùng hậu của hắn tựa như cho cô bé cảm giác an toàn, lấy dũng khí đi tới.
Văn Khuynh nhìn hai đứa bé, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cuối cùng khẽ gật đầu: “Tốt, tốt, tốt.”
Văn Khuynh liên tục nói ba chữ ‘tốt’, có thể thấy tâm tình vui vẻ đến thế nào.
“Bên ngoài lạnh lắm hả?” Giọng nói của ông ta dịu dàng đi rất nhiều.
“Cũng được ạ, ngồi trong xe cũng không lạnh lắm.” Lâm Tinh Tuyệt nói.
Văn Khuynh cười ha ha, ít có đứa trẻ nào không sợ ông ta, bởi vì dáng vẻ ông ta không cười sẽ khiến người ta cảm thấy rất nghiêm khắc.
Bàn tay ông ta rơi trên vai Lâm Tinh Tuyệt, sờ xương cốt của cậu bé, rồi khẽ gật đầu: “Đứa trẻ này gân cốt không tệ.” Ông ta nhìn Lâm Tinh Tuyệt: “Có thích đi bộ đội với ta không?”
Lúc này vừa hay Lý Tĩnh đi ra, trong tay còn bưng tách cà phê nóng hổi, nhìn thoáng qua Văn Khuynh: “Ông thôi đi, nhìn ai cũng muốn kéo đi tham gia quân ngũ. Không phải con trai bị ông dọa chạy rồi đấy à?”
Nghĩ đến con trai, Văn Khuynh hừ lạnh một tiếng.
Lý Tĩnh đặt cà phê lên mặt bàn: “Mấy đứa cứ ngồi chơi nhé, đây cũng không phải là người ngoài, đừng câu nệ.”
Lời này chủ yếu là nói cho Lâm Tử Lạp nghe. Lâm Tử Lạp lễ phép cười cười.
Tông Triển Bạch lôi kéo cánh tay cô ngồi xuống: “Cô ấy trẻ tuổi hơn con.”
Ý tứ là nếu như cô có làm gì không tốt thì cũng không cần để ý.
Lý Tĩnh sửng sốt một chút mới hiểu được, cười nói: “Trông trẻ thật.”
Giống như là sinh viên vừa mới tốt nghiệp.
“Con bỏ qua nhé, cậu con chính là người như thế đấy. Lúc trước Cảnh Hạo cũng bị ông ta lôi đi làm binh mấy ngày, thế nhưng nhà họ Tông là độc đinh, không thể không ra kế thừa gia nghiệp nên mới không ở lại.” Lý Tĩnh vỗ tay Lâm Tử Lạp, bảo cô không nên để bụng lời của Văn Khuynh.
Văn Khuynh hừ một tiếng: “Tham gia quân ngũ có gì không tốt? Lúc ấy biểu hiện của Cảnh Hạo xuất sắc thế nào? Nếu không ra, bây giờ thành tựu hẳn là cao hơn cả ta đấy. Đáng tiếc.”
Nhà họ Tông chỉ có một độc đinh này, Văn Khuynh cường thế đến đâu vẫn chỉ là con của em gái hắn. Cuối cùng thì người ta họ Tông, không phải họ Văn.
Văn Khuynh cảm thấy đây là tiếc nuối.
Bây giờ nhìn thấy con của hắn, lại manh động tâm tư.
Lý Tĩnh là người bên gối của ông ta, hiểu ông ta rất rõ, ngăn cản kịp thời, nói: “Hiện tại Cảnh Hạo cũng chỉ có một đứa con trai này. Đi làm lính thật thì gia nghiệp lớn như thế do ai quản đây?”
Lý Tĩnh vẫn mang tư tưởng cũ, vốn không hề coi Lâm Huệ Tinh là người có thể kế thừa gia sản, bởi vì Lâm Huệ Tinh là con gái, tương lai phải lập gia đình.
Tông Triển Bạch ôm con gái ngồi lên đùi, nói: “Con gái cũng như vậy.”
Hắn không có tư tưởng chỉ có con trai mới được kế thừa gia sản, mà đối với con gái, hắn còn yêu quý nuông chiều hơn.
Tương lai, nếu con gái có hứng thú, mỗi đứa một nửa gia sản, công bằng.
Nếu Lâm Tinh Tuyệt thật sự có hứng thú làm quân nhân, hắn có thể giao việc quản lý gia nghiệp cho con gái.
“Cháu muốn đi bộ đội với ta không? Bắn súng đánh nhau?” Văn Khuynh hỏi Lâm Tinh Tuyệt.
“Súng thật ạ?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.
Văn Khuynh vỗ ngực: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy cháu đồng ý, cầm súng dài trong tay còn ngầu hơn cả người xấu.” Lúc nói chuyện, Lâm Tinh Tuyệt còn làm tư thế cầm súng bằng tay.
Tư thế nhỏ lại trông rất ra dáng khiến Văn Khuynh thoải mái cười to, rất vui vẻ. Ông ta ngẩng đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Mấy đứa còn trẻ, còn có thể sinh thêm đứa nữa, đứa này cho ta đi.”
Lý Tĩnh tạt một gáo nước lạnh: “Cho ông có tác dụng gì, giờ nó còn bé như thế.”
“Vậy ta đợi thằng bé lớn hơn một chút.” Văn Khuynh thực sự muốn Lâm Tinh Tuyệt kế thừa ông ta, lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, ông ta đã thích cậu bé rồi.
“Thôi, đi đến phòng ăn thôi, đồ ăn xong cả rồi.” Lý Tĩnh đứng lên đi đến bếp bưng đồ ăn. Lâm Tử Lạp đi theo: “Em đi giúp.”