Văn Khuynh cau mày: “Bà nghĩ nhiều rồi, còn có ai có thể hãm hại tôi.”
Ông tự cho rằng mình chưa từng làm chuyện gì sai trái, ngoài việc giam lỏng Trình Dục Tú và Bạch Hồng Phi.
Hơn nữa lúc đó cũng là do Trình Dục Tú sai trước, bà là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, đáng bị trừng phạt.
Lý Tịnh lắc đầu: “Không phải ngoài ý muốn, là một người tên là Bạch Dận Ninh làm đấy. Hơn nữa Trình Dục Tú và Lâm Tử Lạp đều biết, Cảnh Hạo cũng biết.”
Nói đến đây Lý Tịnh vẫn rất an ủi: “Có vẻ như Cảnh Hạo giúp ông báo thù rồi, chỉ là không biết cái người tên Bạch Dận Ninh là ai, có phải ông đắc tội gì với người ta rồi hay không?”
“Cái này cũng là do bà nghe được bọn họ nói chuyện à?” Văn Khuynh hỏi.
Trình Dục Tú thành thật gật đầu.
Bạch Dận Ninh?
Văn Khuynh bừng tỉnh nhận ra, họ Bạch, chẳng lẽ là người nào đó của Bạch Hồng Phi, biết được chuyện năm đó nên đến tìm anh trả thù?
“Tôi sẽ cho người đi tìm hiểu, còn có…” Câu tiếp theo ông vẫn chưa nói ra, thật ra chuyện liên quan đến hương vân sa ông cũng muốn làm cho rõ ràng.
“Bà gọi điện cho Cảnh Hạo đi.” Văn Khuynh cực kỳ nghiêm túc nói.
Lý Tịnh cầm tay ông: “Ông không được lộ ra sơ hở, Cảnh Hạo rất thông minh, nhỡ thằng bé nghi ngờ.”
“Tôi biết rồi.” Văn Khuynh nặng nề nói.
Lý Tịnh cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Tông Triển Bạch.
Tập đoàn Vạn Việt.
Sau khi Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú chia tay, cô liền đi tới công ty tìm Tông Triển Bạch.
Bảo anh thu xếp chuyện tìm bệnh viện.
Tông Triển Bạch gọi một cú điện thoại, quan hệ của anh rất rộng, tìm một bệnh viện tốt là điều rất dễ dàng.
Câu chuyện trong một cuộc điện thoại.
“Hai ngày gần đây.” Tông Triển Bạch đứng trước bàn làm việc, Lâm Tử Lạp ôm eo anh từ đằng sau, mặt dán sát vào sau lưng anh.
“Anh yên tâm, bên tôi đã sắp xếp ổn thỏa, anh chỉ cần đưa người tới là được.”
Tông Triển Bạch nắm chặt lấy bàn tay mềm mại không xương đang đặt trên eo anh: “Được, hôm khác tôi mời.”
Bên đó lại nói câu gì đó, Tông Triển Bạch đáp lại một câu sau đó cúp máy.
Anh xoay người nhìn Lâm Tử Lạp: “Biết con trai của em đã làm cái gì không?”
Lâm Tử Lạp chớp chớp mắt, hôm nay cô ở một chỗ với con trai, không nhìn thấy thằng bé làm cái gì cả.
Lâm Tử Lạp vểnh môi lên: “Không xem tin tức à?”
Vì chuyện của Tần Nhã, cô không có tâm trạng nên không chú ý, nghe Tông Triển Bạch nói cô liền lấy điện thoại di động ra.
Sau đó nhìn thấy một màn người ùn ùn kéo đến.
Có hơn mười triệu lượt thích cho tin này.
Có thể nói nó hot tới mức nào.
Toàn bộ tin tức về vợ của Lục Uyên đều bị gỡ xuống.
Tất cả đều được thay bằng hình ảnh này.
Lâm Tử Lạp trợn to hai mắt: “Đây không phải là…””
Lâm Tử Lạp trợn to hai mắt: “Đây không phải là phụ huynh của đứa bé ở nhà trẻ hay sao?”
Rất nhanh Lâm Tử Lạp đã hiểu, cô nghiêng đầu nhìn Tông Triển Bạch: “Video này là thằng nhóc quay và cũng là do nó đăng lên á?”
Tông Triển Bạch không có ý kiến: “Con trai của em, em lại không hiểu ư?”
Lâm Tử Lạp liền cứng họng, đúng vậy, con trai của cô có khả năng này.
Cô có chút lo lắng nhìn Tông Triển Bạch: “Có rước lấy phiền toái hay không, dù sao thì đối phương cũng có tầm ảnh hưởng đấy.”