Tiểu Liễu trợn tròn mắt, thầm nghĩ, quả nhiên Diêu Thanh Thanh không thích hợp với Bạch Dận Ninh.
Cao Nguyên liếc nhìn cô một cái: “Quan tâm đến mình thôi, chuyện người khác bớt hỏi đi.”
“Nhưng mà, thiếu gia…”
Tiểu Liễu vẫn muốn hỏi tiếp nhưng Cao Nguyên đã rời đi, không muốn nói thêm gì về chuyện này.
Bạch Dận Ninh không thích người khác bàn tán chuyện của hắn ta.
Tiểu Liễu quệt miệng, trừng mắt nhìn bóng lưng Cao Nguyên, người này thật nhỏ mọn.
Thầm nghĩ trong lòng, lần sau hắn ta hỏi mình chuyện gì, cô cũng không nói cho hắn ta.
Thư phòng.
Bạch Dận Ninh ngồi trước bàn sách, hắn ta lật bừa một tập tài liệu lên xem.
Diêu Thanh Thanh đứng trước bàn, cũng không dám lên tiếng.
Qua một lúc lâu, Bạch Dận Ninh mới nhớ tới còn có người khác, không ngẩng đầu, từ từ nói: “Hôm nay em đã đi đâu?”
“Tìm việc.”
Hai tay Diêu Thanh Thanh buông thõng bên người nắm chặt lại với nhau, Bạch Dận Ninh hỏi câu này khiến cô ta vô cùng hoảng hốt.
Vô duyên vô sớ, Bạch Dận Ninh sao lại gọi cô ta đến hỏi một chuyện nhỏ nhặt như thế này?
Bạch Dận Ninh bất động thanh sắc, vẫn không nhìn cô ta: “Ngoại trừ tìm việc ra?”
“Đến cùng anh muốn hỏi gì?” Diêu Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được.
Chuyện hôm nay, hắn ta phát hiện rồi à?
Bạch Dận Ninh buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Diêu Thanh Thanh: “Cô không muốn nói với tôi sao?”
Chỉ cần cô ta chịu thẳng thắn, chịu nhận sai, hắn ta tin rằng Lâm Tử Lạp nhất định sẽ cho cô ta một cơ hội hối cải để làm một con người mới.
Diêu Thanh Thanh cười một tiếng: “Anh muốn em nói gì?”
Bạch Dận Ninh nhíu mày, cảm thấy mình không còn biết cô ta nữa. Trước kia cô ta đâu có như vậy, cô ta trung thực, tốt bụng, làm sao lại trở thành một người không biết phân biệt phải trái.
“Anh muốn tốt cho em.” Bạch Dận Ninh nói.
Hắn ta chỉ hi vọng Diêu Thanh Thanh biết quay đầu là bờ.
Diêu Thanh Thanh càng cười lớn tiếng hơn, tràn đầy châm chọc: “Anh tìm tới em chắc là vì Lâm tiểu thư nhỉ.”
Bạch Dận Ninh không phủ nhận.
“Cô ta đã kết hôn rồi, sinh con rồi, cô ta không xứng với anh, tại sao anh lại đối xử tốt với cô ta như vậy?!” Bỗng nhiên, hai tay Diêu Thanh Thanh đập lên bàn, nghiêng người, rút ngắn khoảng cách với Bạch Dận Ninh, đối diện với ánh mắt hắn ta: “Đúng vậy, hôm nay em đã gặp cô ta, còn không cẩn thận đẩy cô ta xuống hồ, đây hết thảy đều là do cô ta gieo gió gặt bão, cô ta không nhìn rõ thân phận của mình. Cô ta là một người phụ nữ đã kết hôn, còn cố ý quyến rũ anh, rõ ràng là không có ý tốt, cô ta chính là một con đàn bà lăng loàn!”
Thân thể Bạch Dận Ninh ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, đáy mắt chợt lóe lên ý thất vọng.
Là thấy vọng với Diêu Thanh Thanh.
“Sao em biết cô ấy quyến rũ tôi?”
“Cô ta đã kết hôn, còn cố tình dây dưa với anh, không phải quyến rũ thì là gì?” Diêu Thanh Thanh nói như thể những gì cô ta nói là sự thật không thể phản bác.
Bạch Dận Ninh cười một tiếng: “Sao em biết không phải là anh dây dưa với cô ấy…”
“Anh không phải người như vậy, nhất định là cô ta quyến rũ anh.” Bạch Dận Ninh còn chưa nói xong đã bị Diêu Thanh Thanh ngắt lời.
Bạch Dận Ninh nhìn Diêu Thanh Thanh rất lâu, không nói nên lời.
Cô ta quá cố chấp, quả là không bình thường.
Bạch Dận Ninh cũng không muốn cô ta mang theo sự cố chấp này để đối xử với Lâm Tử Lạp, chuyện này hắn ta cảm thấy mình phải nói rõ ràng với cô ta.
“Anh trịnh trọng nói cho em, Lâm tiểu thư chưa từng dây dưa gì với anh, vẫn luôn là anh dây dưa với cô ấy. Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác, là người phụ nữ đặc biệt nhất mà anh đã từng gặp.