Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải dịp lễ tết gì nhưng hôm nay lại có rất nhiều người, không khí náo nhiệt hẳn lên, như đang đón dịp lễ tết nào vậy.





Thẩm Bồi Xuyên khá trầm tĩnh, anh ngồi trên sofa cầm điện thoại, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn mà Lâm Tử Lạp gửi cho mình.





Lúc nhận được điện thoại của Tô Trạm, anh vừa mới ra khỏi nhà xác, để điều tra cái chết của Hà Thuỵ Lâm.





Hôm nay quan toà đưa ra tuyên cáo, nạn nhân tự sát.





Để xác nhận xem Hà Thuỵ Lâm có tự sát hay không, anh nhờ vài người bên pháp y lén đến điều tra thi thể của Hà Thuỵ Lâm, trên người cô ta không có bất kì vết thương nào khác, chỉ có một vết hằn trên cổ, bởi vì cô ta thắt cổ tự tử.





Nhưng pháp y vẫn tìm ra vài điểm hoài nghi, anh ấy lấy được vài thứ từ trong móng tay của cô ta ra, tuy nhiên thứ đó là thứ gì thì vẫn cần thời gian để xác nhận lại.





Sau khi nhận được tin tức của Tô Trạm , anh quay về rửa tay, thay quần áo. Trong lúc chuẩn bị đi đến biệt thự thì nhận được tin nhắn của Lâm Tử Lạp. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Tông Triển Bạch, hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng nghĩ tới việc Lâm Tử Lạp không muốn anh nói ra nên anh không gọi điện thoại nữa.





Theo yêu cầu của cô, anh tìm một chiếc xe lăn sau đó chuyển nó vào cốp xe của mình, cuối cùng mới lái xe đến biệt thự.





“Nhìn gì đó?” Tô Trạm ngồi sau anh ấy, từ khi đến biệt thự, anh ấy luôn nhìn vào chiếc điện thoại.





Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên tắt màn hình điện thoại đi, hình như Tô Trạm đã nhìn thấy điều gì đó, nên anh nhìn anh ấy: “Ai gửi tin nhắn cho cậu vậy, chăm chú nhìn vào nó thế?”





Thẩm Bồi Xuyên đút điện thoại vào túi sau đó nhìn Tô Trạm: “Đừng có nhiều chuyện như thế được không?”





Tô Trạm hắng giọng, anh ngồi sang ghế sofa khác: “Tôi giống như thích nhìn việc riêng tư của một thằng trai tân lắm à, không có hứng nhé.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Người này đúng thật là, miệng lưỡi không tha ai bao giờ.





Quan Kình đang bóc bưởi, nghe thấy lời của Tô Trạm, anh quay ra nhìn Thẩm Bồi Xuyên, sau đó hỏi chơi một câu: “Nhiều tuổi thế rồi, anh vẫn còn là trai tân à?”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Tô Trạm vuốt cằm, anh không muốn cười Thẩm Bồi Xuyên nhưng lại không thể nhịn nổi.





Vú Vu lại gần nói: “Ăn cơm đi, các cậu đi rửa tay, chút nữa tôi lên lầu gọi bọn họ xuống.”





Hai người đều không ngủ nhưng lại giả vờ là đã ngủ, nghe thấy tiếng của vú Vu, cả hai đều giả vờ như vừa mới tỉnh dậy. Lâm Tử Lạp không biết Tông Triển Bạch cũng không ngủ, nhưng Tông Triển Bạch biết Lâm Tử Lạp không ngủ.





Nhưng anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tỉnh dậy chỉ cầm chiếc khăn ướt để lau tay, anh rất nghiêm túc, Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn vào tay mình: “Việc gì cũng cần người khác làm giúp, như người bị tàn phế vậy.”





Tông Triển Bạch không ngẩng đầu lên, anh vẫn tỉ mỉ lau tay như cũ: “Vẫn còn hơn người tàn phế, ít nhất em còn sinh con cho anh.”





Sau khi lau xong anh cầm lấy chiếc khăn, đặt nó lên bàn, rồi giơ tay xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cô: “Tối rồi đấy, không được nói linh tinh, ôm lấy anh đi.”





Tông Triển Bạch cầm lấy tay cô khoác lên cổ mình, anh bế cô xuống tầng với tư thế ôm công chúa.





Từ khi mang thai đến bây giờ, Lâm Tử Lạp đã quen với kiểu bế này.





Dưới tầng mọi người đã tập chung hết ở phòng ăn, nhìn thấy Tông Triển Bạch bế Lâm Tử Lạp đi xuống, mọi ngừoi đều từ sofa đứng dậy.





Đi xuống cầu thang, Tông Triển Bạch đi thẳng đến phòng ăn: “Đều ngồi hết đi.”





Anh đặt Lâm Tử Lạp xuống ghế ngồi, sau đó kéo ghế bên cạnh lại, ngồi cạnh cô, ngồi đối diện ngay với Thẩm Bồi Xuyên. Bàn ăn rất rộng, năm người họ ngồi vào nhưng vẫn còn thừa rất nhiều ghế, cái bàn vuông đó phải đủ cho mười lăn người ngồi.





Tô Trạm mở lời trước: “Hôm nay tiệc to thật đấy, cảm ơn chị dâu đã chiêu đãi.”





Lâm Tử Lạp mỉm cười nói: “Là tôi nên cảm ơn mọi người, giúp tôi thoát khỏi án đó, mọi người cũng tốn không ít công sức, tất cả tôi đều ghi nhớ trong lòng.”





“Vú Vu.” Cô gọi vú Vu tới.





“Tôi đây.” Vú Vu qua đó, cô nói: “Vú cầm hai chai rượu trên tủ xuống giúp tôi.” Cô còn dặn dò thêm: “Rượu trắng.”





Vú Vu đáp một tiếng rồi xoay người đi lấy rượu.





Ăn cơm uống rượu là chuyện bình thường, đặc biệt là trong những cuộc tụ tập như thế này. Nhưng Lâm Tử Lạp đặc biệt dặn dò đi lấy rượu trắng, cô có ý gì đây?





Lẽ nào cô muốn bọn họ uống say à?





Tông Triển Bạch nheo mắt lại, mọi cảm xúc đều bị che dấu bên trong, bên ngoài không nhìn ra gì cả, đặc biệt là Lâm Tử Lạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK