Không có người nào lại muốn biến thành như thế, cuộc sống của cô ta, quả thực ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và tâm lí.
Nhân chi sơ, tính bản thiện.
Có thay đổi, cũng bởi sự tàn khốc của thế giới ngoài kia.
Lâm Tử Lạp vỗ vỗ vai Bạch Dận Ninh như một lời an ủi.
Bạch Dận Ninh muốn nắm lấy tay của cô, nhưng tay vừa giơ lên, lại hạ xuống: “Vậy tôi không tiễn em nữa.”
Hắn cần phải đến bệnh viện một chuyến.
Lâm Tử Lạp nói không cần.
Lái xe đẩy xe lăn của hắn rời đi, Lâm Tử Lạp quay người, không biết Tông Triển Bạch từ lúc nào đã đi đến sau lưng cô, xém chút nữa đụng vào người hắn, lông mày cô khẽ cau: “Anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng?”
“Không phải tôi đi không biết ra tiếng, mà là em thất thần không nghe thấy.” Tông Triển Bạch đưa tay vuốt vuốt đôi lông mày đang cau của cô cho giãn giãn ra: “Bất hạnh của cô ta không em phải do em gây ra.”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, cô biết, nhưng mà lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Rất ngột ngạt.
Thẩm Bồi Xuyên ho khan một tiếng: “À thì, tôi đi ra xe.”
Dứt lời hắn liền đi, rõ ràng hắn có ở cũng bằng thừa.
“Về thôi.” Tông Triển Bạch ôm cô, khẽ xoa xoa cánh tay cô, hắn không phải tâm địa cứng rắn, nhưng mà, trên thế giới này, có những góc khuất mà người ta không biết, hàng ngày hàng giờ đều xảy ra những chuyện tàn nhẫn hơn.
Hắn không thể thay đổi, chỉ có thể bảo vệ tốt cho những người mà hắn quan tâm.
Trừ chuyện của Lâm Tử Lạp, những chuyện khác, hắn đều xử lí theo lý tính.
Lâm Tử Lạp rơi vào trầm mặc, từ lúc ngồi vào xe đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện của Diêu Thanh Thanh như khắc sâu vào trái tim cô, chỉ cần một tuổi thơ bất hạnh, đều có thể huỷ hoại một đời người.
Trở về chỗ ở, cô liền nhốt mình ở trong phòng.
Tông Triển Bạch muốn ở bên cô, cô cũng nói muốn yên tĩnh một mình.
Bất đắc dĩ, Tông Triển Bạch cũng không thể vào trong phòng.
“Mẹ sao vậy?” Lâm Huệ Tinh ngẩng đầu lên, cơm tối cũng không ăn, cô bé với anh trai vừa vào phòng liền bị mẹ ôm chầm, cũng không nói gì, chỉ như thế ngồi trước cửa sổ.
Lâm Tử Lạp cúi xuống nhìn con gái, hôn một cái lên trán con “Mẹ không sao, chỉ muốn ôm con một chút.”
Cô cũng không biết tại sao, đột nhiên rất sợ chúng sẽ rời xa cô, hoặc bị bọn buôn người bắt cóc.
Báo chí thường xuyên đưa tin trẻ con bị bắt cóc, người đang khoẻ mạnh lành lặn, đều bị đánh đến tàn phế, bị đuổi ra đường làm ăn xin, mỗi ngày đọc những tin tức như thế, trái tim cô như bị bóp nghẹt, nghe thêm chuyện của Diêu Thanh Thanh, cô càng thêm lo được lo mất, sợ các con bị hại, chỉ muốn ôm chúng, một tấc cũng không rời.
Chuyện bên này cũng đã kết thúc, Tông Triển Bạch quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về thành phố B.
Ăn cơm tối xong, hắn đi sắp xếp chuyện ngày mai rời đi, vừa giao phó xong cho Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên, về phòng thì thấy Lâm Tử Lạp vẫn đang ôm hai đứa trẻ, từ lúc hắn ra khỏi cửa đến lúc về, cô vẫn cứ ôm hai con ngồi như thế, tư thế cũng không thay đổi.
Hắn bước tới, bỏ hai đứa trẻ ra khỏi vòng tay của cô: “Đi chơi đi.”
Lâm Tinh Tuyệt bị mẹ ôm đến mất kiên nhẫn, lúc này nghe được tự do, liền nắm lấy tay em gái: “Đi thôi, chúng ta tìm chú Tô chú Thẩm chơi.”
“Các con đừng chạy loạn.” Lâm Tử Lạp không yên lòng dặn dò, đứng dậy định đi cùng chúng thì bị Tông Triển Bạch giữ lại.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn hắn.
Tông Triển Bạch cau mày: “Em sao vậy?”
“Em vẫn tốt.” Cô không thấy bản thân có chút nào khác thường.