Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272:





Cậu nhóc nhẽ động, Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp đều dậy, cậu nhóc phản ứng rất nhanh, ôm lấy cánh tay của Lâm Tử Lạp, nhõng nhẽo chui vào lồng ngực mẹ: “Mami, mami ôm con.”





Cậu rất ít khi như thế.





Lần này bỗng dưng lại vậy, trái tim Lâm Tử Lạp như mềm nhũn, ôm con trai vào lòng, hôn lên trán cậu một cái.





Tông Triển Bạch: “……”





Hắn lật người qua, yên lặng nhìn lên trần nhà.





Hắn chỉ muốn theo đuổi vợ, tại sao đến ngay con trai cũng đối phó với hắn?





“Mami, trước đây mẹ sống có tốt không?”





Lâm Tử Lạp mơ mơ màng màng, mới sáng sớm, cậu bé nói sảng cái gì đây?





Cô đưa tay lên sờ trán con trai, Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu “Con không sốt.”





“Vậy con… vừa rồi có ý gì?





Lâm Tinh Tuyệt ngó qua người đằng sau mẹ: “Lúc mẹ mang thai bọn con, bị người ta nói là không chồng mà chửa, sau này sinh ra tụi con, một mình nuôi tụi con lớn, mẹ rất vất cả. Do đó, với người đã từng phụ lòng mẹ, bỏ rơi mẹ trong lúc khó khăn nhất, mẹ tuyệt đối không được mềm lòng. Nếu không, người ta sẽ cho rằng mẹ dễ dãi, sẽ không trân trọng mẹ, lần sau sẽ làm tổn thương mẹ.”





Lâm Tử Lạp cuối cùng cũng hiểu mới sáng sớm con trai đã nói những lời này vì lẽ gì.





Cô giơ tay lên, véo má con trai “Con học mấy lời đạo lý này ở đâu vậy hả?”





“Mẹ hứa với con, nhất định không được dễ dãi, mềm lòng tha thứ cho người làm tổn thương mẹ.” Lâm Tinh Tuyệt mặt nhăn nhó.





Thấy sự nghiêm túc của con trai, cô vừa vui mừng, vừa đau lòng, càng không nỡ từ chối, đành gật gật đầu: “Mẹ biết rồi.”





Tông Triển Bạch lại lật người, nằm bên cạnh giường, những lời Lâm Tinh Tuyệt vừa nói, rõ ràng là để cho hắn nghe.





Hắn thậm chí không thể phản bác dù là một từ.





Có câu nói như thế nào nhỉ?





Tự gây nghiệt thì không thể sống.





Nếu như ban đầu hắn không vì nguyên nhân Hà Thuỵ Lâm đã từng cứu hắn mà tin lời của cô ta, bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như này.





Trách người khác, không bằng trách bản thân.





Rèm cửa che hết ánh nắng bình minh, đã sắp bảy giờ rồi nhưng trong phòng còn rất tối, Lâm Tử Lạp dậy tìm quần áo cho con, mặc quần áo, giúp hai con đánh răng rửa mặt.





Tông Triển Bạch cài cúc áo sơmi, đứng trước cửa nhà tắm: “Chúng ta đến trung tâm thương mại đi.”





Cô không có quần áo để mặc.





Lâm Tử Lạp gật gật đầu.





Giặt sấy xong, cô mặc lại chiếc váy lễ phục đó, đi đến cửa định thay giày thì Tông Triển Bạch ngăn lại: “Đi dép lê thôi, chúng ta đến trung tâm thương mại rồi mua.”





Vết thương ở gan bàn chân còn chưa lành hẳn, hơn nữa đi giày cao gót không tốt cho mắt cá chân.





Lâm Tử Lạp cúi xuống nhìn đôi dép lê của khách sạn trên chân mình, chớp chớp mắt, như này liệu có ổn không?





“Anh cũng không chê em.” Tông Triển Bạch muốn làm cô an tâm, ôm lấy bờ vai của cô “Có anh rồi.”





Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn hắn, áo vest giày da, dáng người cao ráo, nổi bật, khí chất của người thành công, cô cúi đầu, đến hắn còn không chê, cô còn để ý cái gì nữa?





Xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó bọn họ rồng rắn lên xe, ba chiếc xe trước trước sau sau nối đuôi nhau rời khách sạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK