Bạch Dận Ninh không lên tiếng, trong lòng vẫn còn bất mãn đối với bà Diêu, mặc dù anh ta không yêu Diêu Thanh Thanh, cũng thật sự muốn mượn bối cảnh của nhà họ Diêu vì mục đích riêng nhưng mà từ trước tới nay anh ta đều chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương Diêu Thanh Thanh, anh ta cũng thật lòng muốn giữ cô gái đơn thuần này ở bên cạnh mình.
Anh ta không thích bị người ta hoài nghi và phỏng đoán.
Diêu Bân ngay lập tức nhìn ra được Bạch Dận Ninh không được vui, chuyển ánh mắt nhìn về phía con gái: “Thanh Thanh, con nói đi.”
Diêu Thanh Thanh thành thật kể lại chuyện đã xảy ra ở trong cửa hàng đồ lót một lần nữa: “Con thật sự không còn cách nào có thể khuyên được mẹ nữa cho nên mới nói cho Dận Ninh.”
Tiếng nói của cô ta vừa dứt thì Bạch Dận Ninh cũng lên tiếng: “Tôi cưới Thanh Thanh, quả thực là có nhìn đến bối cảnh gia đình của cô ấy, nhưng mà tôi cũng thật lòng thật ý thích cô ấy, cô ấy không thông minh nhưng cô ấy là cô gái đơn thuần lương thiện nhất mà tôi đã từng thấy, tôi muốn để cô ấy cùng bầu bạn với tôi trong phần đời còn lại của mình, tôi cũng muốn dùng hết toàn bộ năng lực của chính mình để chăm sóc cho cô ấy hết cả một đời.”
Bạch Dận Ninh không yêu Diêu Thanh Thanh, chỉ đơn thuần là thích sự lương thiện trong sáng của cô ta.
Anh ta không muốn có khúc mắc với những người bên cạnh mình, nếu như đã không có duyên phận với người mà mình yêu, vậy không bằng chung sống với một người mà ở bên họ có thể cảm nhận được sự thoải mái đến hết quãng đời còn lại.
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn về phía bà Diêu: “Nhưng những hành động ngày hôm nay của mẹ đã cho tôi cảm thấy được mẹ không tin tưởng tôi, tôi còn cho rằng hai người đồng ý giao Thanh Thanh cho tôi là vì hai người hiểu tôi, cũng đã tin tưởng tôi rồi, nhưng mà hình như là không phải, trong lòng tôi thật sự rất không thoải mái.”
Bà Diêu muốn giải thích, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp, bà ta quả thật nghi ngờ nhân phẩm của Bạch Dận Ninh.
“Được rồi, lần này là do tôi không biết đúng sai, sẽ không có lần sau đâu, có được chưa? Cậu cũng không cần phải nắm chặt lấy lỗi sai này không buông vậy có được không.” Bà Diêu cũng là một người phóng khoáng, làm sai thì chính là làm sai, cũng không ỷ lại vào thân phận người lớn của mình mà thà chết không chứ không chịu nhận: “Ngày khác tôi sẽ đi tìm cô Tông để xin lỗi, dù sao thì cũng là do tôi đã khiến cho cô ta phải lúng túng trước bao nhiêu người như thế.”
Nói tới chỗ này, bà ta còn không quên cảm khái một tiếng: “Ai có thể nghĩ tới người phụ nữ đó lại là vợ của Tông Triển Bạch chứ.”
Bạch Dận Ninh cũng không phải người nắm được đằng chuôi thì không buông tha cho người khác, hơn nữa anh ta cũng vẫn rất tôn trọng hai vợ chồng nhà họ Diêu, anh ta trầm tư trong giây lát sau đó nói: “Mẹ đừng đi nữa, mẹ là người bề trên, để cho Thanh Thanh đi thay mẹ đi, tuổi của cô ấy cũng không hơn kém tuổi của Tân… của mợ chủ Tông bao nhiêu, để cho cô ấy đi là thích hợp nhất.”
Bạch Dận Ninh có lòng riêng, anh ta muốn để cho Diêu Thanh Thanh trở thành bạn tốt với Lâm Tử Lạp, kéo gần quan hệ của bọn họ lại một chút.
Không phải là anh ta muốn mượn sự gần gũi đó để lại gần Lâm Tử Lạp, anh ta chỉ là muốn có thể được nhìn thấy cô.
Bà Diêu nghĩ thấy cũng phải, một người bề trên như bà ta mà lại đi nói xin lỗi thì quả thật là rất mất mặt, để cho con gái đi cùng đã đủ để thay mặt bà ta rồi, chỉ là bà ta lo lắng Diêu Thanh Thanh làm không được, con gái bà ta không biết nói những lời khách sáo.
Bạch Dận Ninh nhìn ra được sự lo lắng của bà Diêu, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, Tân… mợ chủ Tông cũng là một người hiền lành, cô ấy sẽ không làm khó Thanh Thanh đâu.”
Mỗi lần gọi Lâm Tử Lạp là cô Tông thì trong lòng Bạch Dận Ninh lại giống như ong mật ngủ đông.
Anh ta không cách nào khống chế được cảm giác này mà chỉ có thể gắng sức che giấu.
Bà Diêu cảm thấy có thể thực hiện được nên lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho con gái rồi lại nói với Bạch Dận Ninh: “Cậu dẫn Thanh Thanh đi mua điện thoại mới đi, tôi… không cẩn thận làm rớt bể điện thoại của nó rồi, tôi muốn tỏ chút lòng thành của mình.”
Hiện giờ, Bà Diêu hồi tưởng lại hành vi vừa nãy của mình, mới nhận ra lúc ấy mình có chút vô lý.
Do bà ta quá kích động vì sợ bị con gái sỉ nhục nên mới làm như thế.
Bây giờ suy nghĩ một chút thì đúng thật là thất lễ, quên mất đi thân phận của mình.
Bạch Dận Ninh lấy tiền từ trong tay Diêu Thanh Thanh đưa cho bà Diêu: “Mẹ, tôi có tiền nên không cần mẹ phải cho, sau này nếu mọi người có chỗ cần dùng tới tiền thì cứ nói với tôi.”
Diêu Bân là người thanh liêm, chính trực, chỉ nhận tiền lương nên không phải người giàu có.
Bà Diêu cũng không nhận lấy, bà ta cảm thấy mình rất có lỗi vì khi nãy mình còn nghi ngờ anh ta.
“Mẹ biết rõ về chuyện thân thế của tôi rồi mà, Bạch Hồng Phi cũng không phải ba đẻ của tôi nhưng ông ấy đối với tôi rất tốt. Ông ấy đã bù lại tình thương của ba mà tôi thiếu thốn nhưng tôi chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của mẹ, tôi cũng không biết nên yêu thương mẹ thế nào, nhưng sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với ba mẹ, cám ơn hai người đã tin tưởng mà giao Thanh Thanh cho tôi.”
Bạch Dận Ninh nói lời này là thật lòng, một mặt anh ta muốn nói cho bà Diêu biết để sau này đừng nghi ngờ nữa.
Anh ta rất biết cách nói chuyện, từng câu từng chữ đều khiến trong lòng hai vợ chồng nhà họ Chu cảm thấy rung động. Hai vợ chồng không có con trai mà chỉ có một đứa con gái là Diêu Thanh Thanh, nên họ chưa bao giờ nghĩ tới con rể có thể chăm sóc mình, vả lại trong lòng họ chỉ nghĩ đến chờ lúc mình chết thì có thể có người thật lòng chăm sóc cho con gái mình mà thôi.