“Sao lại thay đổi chú ý?” Cô không hiểu rốt cuộc anh có ý gì.
“Trên bàn cơm chỉ muốn gặp ông ta, không cần nhận nhau.” Cố Hiềm trả lời.
Tông Ngôn Hi gật đầu: “Tôi tôn trọng anh.”
Tại tập đoàn tập đoàn Hằng Khang.
Nam Thành rất nhanh trở về công ty, đến phía trước văn phòng, dò hỏi thư ký Đài một chút: “Có người tới tìm giám đốc Giang không?”
Thư ký Đài lắc đầu: “Không có, giám đốc Giang vừa trở về.”
Nam Thành nghe giọng nói của Giang Mạt Hàn trong điện, có vẻ không vui, lại hỏi: “Biểu hiện của giám đốc thế nào?”
Thư ký Đài, lắc đầu: “Anh ta cũng chưa từng cười lần nào mà?”
Ít nhất từ khi thành lập tập đoàn Hằng Khang chưa một lần thấy giám đốc cười.
Nam Thành gật đầu, xác thật: “Lâu rồi giám đốc không còn cười nữa.”
Bởi vì anh ta không vui.
Mất đi người quan trọng nhất làm sao vui vẻ được.
Nam Thành thở dài một hơi, xoay người đi đến văn phòng, anh ta gõ cửa, bên trong truyền giọng nói “vào đi”, anh ta mới đẩy cửa đi vào.
Anh đến trước bàn làm việc của Giang Mạt Hàn, vừa định hỏi tìm mình có việc gì, thì nghe được: “Anh đi tìm Lâm Huệ Tinh?”
Nam Thành kinh ngạc một chút, không nghĩ đến Giang Mạt Hàn biết nhanh như vậy.
“… dạ.”
“Vì chuyện gì?” Giang Mạt Hàn ngẩng đầu.
Nam Thành mím môi: “Tôi chỉ cảm thấy anh ở cùng cô ấy sẽ làm anh vui vẻ, tôi chỉ muốn lợi dụng công việc để cô ấy đến công ty, cho cả hai có cơ hội gặp mặt.”
Giang Mạt Hàn nhướng mày: “Tôi ở cùng cô ấy sẽ vui vẻ sao?”
Nam Thành thẳng thắng gật đầu: “Ngoài vợ của anh, cô ta là người đầu tiên anh có hứng thú.”
Giang Mạt Hàn dựa người ra sau, hơi ngửa người: “Nam Thành, tôi cảm thấy cô ấy có bí mật gì đó.”
Nam Thành mở to hai mắt: “Bí mật gì?”
“Tôi không biết.” Giang Mạt Hàn thấp giọng nói: “Anh từng điều tra cô ấy, anh không cảm thấy quá khứ của cô ấy quá sạch sẽ sao?”
Nam Thành tự hỏi: “Đúng vậy, rất sạch sẽ.”
Bởi vì anh ta không tra được gì cả, trừ những nội dung sơ lược, những thứ khác đều không tra ra.
“Nam Thành, anh đi tìm người dọn dẹp biệt thự đi.” Giang Mạt Hàn đứng lên đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía Nam Thành: “Tôi hy vọng suy đoán của tôi là đúng.”
Nam Thành hơi sửng sốt, anh có chút ngoài ý muốn tìm người thu xếp việc dọn dẹp biệt thự, từ sau khi Tông Ngôn Hi chết, anh ta cũng không bao giờ đến biệt thự nữa.
“Giám đốc Giang … Anh, anh có ý gì? Anh cho rằng Lâm Huệ Tinh là Tông Ngôn Hi?”
“Nàng mẫu thân họ Lâm.” Giang Mạt Hàn quay đầu, nhìn nam thành: “Ngươi không cảm thấy này có liên hệ sao?”
Nam Thành bất ngờ, cẩn thận suy nghĩ lại thì có chút gì đó quan hệ, nhưng mà: “Lúc trước vợ của anh chết, là anh xác nhận mà?”
Xác định chính là Tông Ngôn Hi.
Hơn nữa cảnh cũng kết luận người đó đã chết.
Giang Mạt Hàn chỉ dựa vào trực giác, anh không có gì chứng minh chính xác Lâm Huệ Tinh là Tông Ngôn Hi.
“Đi làm đi.” Giang Mạt Hàn nói xong quay lại, rõ ràng không muốn nói nhiều.
“Chuyện kia…” Nam Thành do dự một chút: “Tôi muốn báo với anh một chuyện.”