Đứng trên lập trường của ông ấy để suy nghĩ thì Tông Triển Bạch là con trai duy nhất của em gái ông, làm sao ông có thể để yên cho vợ Tông Triển Bạch và Trình Dục Tú chung sống yên bình.
Chắc hẳn ông muốn vợ của Tông Triển Bạch nên đồng lòng với anh, không nên có liên quan gì tới Trình Dục Tú.
Chỉ là sao ông biết được quan hệ của cô và Trình Dục Tú không tốt chứ?
Lâm Tử Lạp nghĩ ra chuyện gặp Trình Dục Tú bên ngoài thì ngồi thẳng dậy nói: “Liệu có phải là lần trước em gặp Trình Dục Tú ông ấy đã thấy?”
Họ ở biệt thự có nghĩa là họ bằng lòng sống chung với Trình Dục Tú.
Văn Khuynh muốn tìm hiểu mối quan hệ của Lâm Tử Lạp và Trình Dục Tú cũng không có gì là khó.
“Chuyện này cứ để cho anh.” Tông Triển Bạch ôm cô vào lòng “em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Lâm Tử Lạp áp mặt vào ngực anh đáp: “Vâng.”
Đợi cô giải quyết xong chuyện cửa hàng quần áo sẽ đi thăm Tần Nhã xem cô hồi phục thế nào rồi.
Mỗi ngày bác sĩ đều gửi một tin nhắn cho cô báo cáo tình hình của Tần Nhã. Bây giờ vết thương của cô đã tạm ổn rồi, mặt cũng đã trải qua hai lần tiểu phẫu, nếu muốn hồi phục lại dung nhan thì còn phải phẫu thuật không ít.
“Tô Trạm gần đây sao rồi?” Cô hỏi.
Kể từ khi tiễn Tần Nhã đi thì Tô Trạm không hề xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Tô Trạm bây giờ chỉ xoay quanh hai nơi là nhà và chỗ làm việc.
Ngoài việc vùi đầu vào công việc ra thì anh cũng chỉ về nhà chăm sóc bà.
Trước đây không thích về nhà, thích chơi bời bên ngoài còn bây giờ anh chẳng đến những nơi trước đây thích đến nữa rồi.
Chuyện của Tần Nhã là một cú sốc lớn đối với anh.
Lâm Tử Lạp cảm thấy đây là một chuyện tốt: “Cậu ấy nên trưởng thành rồi.”
Vì anh mà Tần Nhã phải chịu biết bao đau khổ. Nếu anh vẫn không biết điều như trước kia thì thật là hết thuốc chữa.
Tông Triển Bạch nhéo má cô: “Toàn lo bò trắng răng.”
Lâm Tử Lạp vỗ tay anh: “Đau!”
“Đau ở đâu cơ?” Anh cố ý cắn nhẹ vào cổ cô một cái nói: “Có phải đây không?”
Lâm Tử Lạp đẩy anh: “Anh đừng có vớ vẩn, đây là phòng khách đấy.”
Để cho mọi người nhìn thấy.
Vú Vu và một người giúp việc, còn có Trình Dục Tú và Tông Khải Phong, tất cả đầu ở đây, nếu như là buổi tối…
Tông Triển Bạch vùi vào cổ cô cười: “Vậy có phải về phòng là tốt nhất không.”
Lâm Tử Lạp nhìn bóng cây bên ngoài, đầu óc quay cuồng, thị lực của cô cũng bị mờ đi, mơ hồ đáp lại một tiếng “vâng”. Âm thanh rất thấp nhưng Tông Triển Bạch vẫn nghe rõ.
Anh ôm eo cô ngồi xuống sofa, Lâm Tử Lạp ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.
Trong phòng khách chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào từ cửa sổ. Tông Triển Bạch vừa đáp lại nụ hôn của cô, vừa bế cô lên lầu.
Cửa phòng tầng hai bị đẩy ra, Lâm Tử Lạp lý trí nói: “Hai đứa trẻ vẫn còn ở dưới…”
“Chút nữa anh sẽ bế em xuống.”
“Nhưng…”
Ngón tay anh đè lên môi cô, lướt nhẹ đôi môi mềm mại của cô. Anh nhìn xuống, ánh trăng chiếu vào làm sáng một nửa khuôn mặt anh, phong lưu mà có chút lưu manh. Anh luồn vào bên trong áo cô, rồi dừng lại ở ngực: “Trong này chỉ được nghĩ về anh thôi.”
Anh áp khuôn ngực chắc chắn của mình vào cô, cánh tay ôm quanh eo cô. Anh hôn lên tóc, vành tai cô, rồi thuần thục cởi từng cúc áo của cô ra.
Lâm Tử Lạp rùng mình.
Đối diện với anh, Lâm Tử Lạp không bao giờ có được ưu thế.
Kể cả bắt đầu chủ động, nhưng cuối cùng vẫn lai là bị động.
Còn anh, vừa bá đạo lại ngang ngược.