Lâm Tử Lạp nghĩ thầm, đây là người đàn ông đã khiến Văn Nhàn có điểm yếu lòng.
Hoặc có lẽ là chưa được tận mắt trông thấy họ, trong lòng tuy có dao động nhưng không sâu sắc, mà lại khá mờ nhạt.
Lúc này, cô mới phát hiện mặt dây chuyền được làm bằng chất liệu giống với sợi dây chuyền của mình, cô lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, quả nhiên mặt dây chuyền vừa khớp với dây chuyền.
Cô cất đồ vào túi tài liệu, cất vào két sắt, xé phong bì không ghi tên ra trước mở bức thư ra, nét chữ duyên dáng nhanh chóng hiện ra trước mắt.
“Xin chào Tân Ngôn.”
Mẹ không biết con có đọc được lá thư này hay không, trong tiềm thức mẹ hy vọng là không, nhưng mẹ lại muốn con đọc được nó, ít nhất biết mẹ là ai và ba của con là ai, mẹ hy vọng con không đọc được nó là bởi mẹ muốn con có thể lớn lên trong một gia đình hoàn thiện như bao người bình thường khác.
Rất muốn được trông thấy dáng vẻ khi lớn lên của con, giống mẹ hay giống anh ấy, nhưng hơn hết mẹ muốn con luôn khỏe mạnh, bình an.
Những thứ trong túi tài liệu này là những gì chúng ta để lại cho con, nếu con gặp khó khăn, con có thể tìm đến một người tên là Thiệu Vân, người sẽ giúp đỡ và bảo vệ con.
Nếu con có thể đọc được bức thư này, mẹ tin rằng con chắc chắn đã trải qua điều gì đó, nếu không Tử Khâm sẽ không nói cho con biết.
Nếu con nghe bất cứ điều gì xấu về ba mình, thì nhất định đừng tin, ông ấy là một người tốt.
Mẹ là Văn Nhàn, mẹ của con và cha con chính là Trang Tử Ý, nhưng không nhiều người biết cái tên này, con biết về thân phận này là đủ rồi.
Ngàn lời chỉ có thể nói xin lỗi con, sinh con ra nhưng không nuôi được con, nhưng mẹ yêu con, rất yêu con.
Mẹ luôn tin rằng con là một món quà của thượng đế, khi con đến với cuộc đời này, mẹ đã không thể nén nổi niềm vui sướng trong lòng, con là con đẻ của mẹ và là dấu ấn mà chúng ta đã để lại trên thế giới này.
Cầu mong mọi hạnh phúc, mọi niềm vui, mọi sự ấm áp, mọi điều may mắn luôn vây quanh con.
“Văn Nhàn.”
Lách tách, một giọt nước mắt rơi trên bức thư, cô không đau lòng, không oán hận, không thù ghét, cô không biết tại sao nước mắt cứ tuôn ra sau khi đọc bức thư này.
Cô giống như mất đi khả năng kiểm soát bản thân mình.
“Cô Ngôn, cô còn ở trong đó không?” Lâm Tử Lạp đi vào quá lâu, quản lý đứng trước cửa gọi vọng vào.
Cô vội lau nước mắt rồi đáp: “Ừm, tôi sẽ ra ngay đây.”
Cô cho tất cả mọi thứ vào túi tài liệu, đóng cửa két sắt rồi cầm túi tài liệu bước ra, vẻ mặt tái nhợt, nói với vệ sĩ: “Đi thôi.”
Quản lý tiễn cô ra cửa: “Có chuyện gì cần thì cứ gọi cho tôi.”
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn anh ấy một cái: “Việc tôi đến đây, hy vọng sẽ không có ai biết.”
Quản lý mỉm cười: “Chuyện này cô không cần lo, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng cũng là tiêu chí phục vụ của chúng tôi.”
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu, vệ sĩ mở cửa xe cho cô, cô cúi người ngồi vào trong xe.
Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Nếu có người hỏi, hôm nay tôi ra ngoài làm gì, anh biết phải trả lời sao chưa?”
Vệ sĩ lái xe quay đầu lại nhìn cô, rất hiểu ý của cô, nhưng lại không biết phải tìm lý do gì cho hợp lý.
“Hay là cô nghĩ cho tôi một lý do đi.”
“Có người hỏi, cứ nói tôi đến cửa hàng quần áo.” Cô nhìn ra bên ngoài, hôm qua mưa tầm tã, hôm nay nắng chói chang, nhưng nỗi buồn chất chứa trong lòng không bao giờ biến mất.
Cô khẽ cụp mắt xuống, nhìn những đồ trong tay, do dự một lúc mới hạ lệnh cho vệ sĩ đi tới nhà họ Văn.
Về chuyện của Trình Dục Tú, cô muốn trực tiếp hỏi Văn Khuynh.
Điều này rất quan trọng đối với cô.
Vệ sĩ có chút lo lắng: “Không cần báo lại với tổng giám đốc Tông sao ạ?”
Lâm Tử Lạp nhướn mày, giả vờ tức giận: “Sao vậy, lời nói của tôi không có tác dụng, đúng không?”
Vệ sĩ vội vàng giải thích: “Không phải, tôi là vì sợ cô gặp nguy hiểm, tôi không gánh vác nổi.”
“Đừng lo lắng, ông ấy sẽ không làm gì tôi đâu.” Cô nhẹ giọng nói nhưng trong lòng lại lo lắng không yên.