Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 164:





“Quần áo sau này của tôi đều làm phiền tới cô rồi.” Người phụ nữ giàu sang ung dung, nhìn qua có lẽ hơn năm mươi tuổi, vóc người hơi mập mạp, mặc chiếc đầm màu đen, lụa mỏng xõa vai, cũng toát lên vẻ cao quý.





Có thể mặc vào quần áo mà LEO thiết kế, không giàu thì cũng là sang.





Thành phố B cũng được coi như thủ đô của nước Z, dĩ nhiên là phú quý không kể hết, những người có tiền nhiều không đếm xuể.





“Thật cảm ơn sự tín nhiệm.” Lâm Tử Lạp mỉm cười.





“Trước kia muốn mặc lên đồ mà LEO thiết kế, còn phải ra tận nước ngoài đó, bây giờ thì tốt quá rồi.” Vừa nói người kia nhìn về phía bà William, có chút oán trách nói: “Bà phải mở chi nhánh trong nước sớm hơn mới đúng.”





Người kia tò mò tại sao bà William bỗng nhiên muốn mở cửa hàng, còn mở chi nhánh, hơn nữa quốc gia đầu tiên lại là nước Z: “Sao bà lại đột nhiên nghĩ ra việc mở cửa hàng? Vẫn còn ở nước Z bà William lộ vẻ khó xử, nhắc tới chuyện này, cũng liên quan tới một chuyện từ rất lâu trước kia, bà cũng không muốn nói ra, Lâm Tử Lạp tiến lên giải vây nói: “Là tôi, tôi xin bà William mở chi nhánh, tôi là người nước Z, dĩ nhiên cửa hàng sẽ được mở ở đây.”





“À, thì ra là như vậy.” Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên những người kia cũng không hoài nghi điều Lâm Tử Lạp nói.





“Chờ một chút nữa sẽ có show trình diễn, là thiết kế đặc biệt của LEO làm cho lần khai trương này, sẽ rất đặc sắc, nếu thích có thể mua lại.” Bà William lại hàn huyên với cô.





Lúc này, cửa lại có người đi vào, là Hạ Trân Dung, bên cạnh là Hà Khiếu Ninh, bởi vì gia đình liên tiếp xảy ra biến cố, sắc mặt của Hạ Trân Du cũng hơi tiều tụy, nhưng bởi vì có quan hệ tốt với bà William, cho nên không thể không tới.





Bên cạnh là Hà Khiếu Ninh đang kéo tay, cô chủ của nhà họ Lâm thân phận dĩ nhiên cao quý, cả người mặc lễ phục màu đen, thiết kế hở lưng, hai bên hở ra, kéo dài tới tận thắt lưng để lộ mảng da thịt trắng nõn, toát ra vẻ quyến rũ mê người.





Chắc biết nơi này có Lâm Tử Lạp, cho nên có thể nhìn ra, phải mặc trang phục lộng lẫy tham dự.





Cô ta cũng không thô lỗ như trước, thấy Lâm Tử Lạp là lại khó chịu, lần này cô ta rất yên tĩnh đứng ở bên cạnh Hạ Trân Du.





Người phụ nữ kia vừa chào hỏi Hạ Trân Du, những người phụ nữ giàu có này cũng thường xuyên cùng chồng tham dự các hoạt động, thường xuyên qua lại nên dĩ nhiên có quen biết, lần này gặp mặt cũng muốn hàn huyên đôi câu.





Những người đó cũng có quen với bà William, cũng là bởi vì quần áo trang sức.





Những người đó đều là vợ của các chủ tịch hoặc là tổng giám đốc công ty, rất chú trọng đến việc ăn mặc, yêu cầu đối với quần áo cũng cao, những thiết kế đặt may mới thoả mãn được yêu cầu.





Không sợ đụng hàng sẽ gây lúng túng.





Còn có thể yêu cầu làm những kiểu dáng tình nhân, phối hợp tương ứng với đồ âu của chồng.





Dù sao cũng là nơi công cộng, chuyện xảy ra trong nhà liên quan đến Lâm Tử Lạp nhưng đang ở bên ngoài, Hạ Trân Du cũng không biểu hiện ra trên mặt, mỉm cười chào hỏi cô.





Lâm Tử Lạp không quen biết cô ta, chỉ vì quan hệ với Hà Thụy Trạch nên mới có thể biết.





Cô cũng cười đáp lại, không nói chuyện.





Trong góc, tay của Thẩm Tú Tình nắm chặt cây lau nhà, hung hãn trợn mắt nhìn Lâm Tử Lạp, con gái bà ta vẫn không biết tung tích, còn bà ta bị giam trong tù chịu khổ, còn cô lại được hưởng thụ sung sướng.





Lúc này cửa lại có người đi tới, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, không còn tinh thần phấn chấn, lại thêm phần tang thương, âu phục trên người cũng không mấy phẳng phiu.





Thấy người tiến vào, Thẩm Tú Tình há miệng một cái, muốn gọi ông ta lại, nhưng nghĩ đến sự vô tình của ông ta, lại ngưng động tác.





“Ngôn Ngôn.” Ông ta đi về phía Lâm Tử Lạp.





Sắc mặt Lâm Tử Lạp dần dần trầm xuống, ông ta tới đây làm gì?





“Cửa hàng của con khai trương, dĩ nhiên ba cũng muốn tới để chúc mừng con.” Giọng nói của ông ta hơi nhỏ, bởi vì lúc ông ta tới, đã thấy xe đậu bên ngoài, tới người không thì thật không có mặt mũi.





Thật sự ông ta không đếm xuể những người trong đây.





“Không cần, ông hãy trở về đi.” Lâm Tử Lạp cự tuyệt ý tốt của anh ta.





Trải qua ân oán, cô cũng không muốn truy cứu, nhưng cũng đừng nghĩ bảo cô tha thứ.





Lâm Viên Trung cũng không vì lời nói của Lâm Tử Lạp mà đi hoặc là lùi bước, trải qua biến cố sáu năm trước, ông ta mới nhìn rõ lòng người.





Ông ta cầm tay con gái, trong thời khắc mấu chốt đã ôm đống tiền bỏ chạy, để lại cục diện rối rắm.





“Ngôn Ngôn, ba phải cảm ơn con.”





Lâm Tử Lạp cau mày: “Cảm ơn tôi cái gì?”





“Sáu năm trước công ty xảy ra biến cố, nếu như không có Tông Triển Bạch trợ giúp, chỉ sợ con cũng không thể nhìn thấy ba.”





Cái gì?





Sáu năm trước, chuyện trong công ty do Tông Triển Bạch giúp ông ta giải quyết?





“Lúc ấy ba cũng cảm thấy rất lạ, tại sao cậu ta lại giúp ba, cậu ta nói là bởi vì con.”





Lâm Tử Lạp càng không hiểu, tại sao Tông Triển Bạch lại làm như vậy?





Dường như cô nhớ ra, lúc ấy có một người phụ nữ có thai muốn nhảy lầu, cô muốn khuyên người phụ nữ có thai đó, nói muốn tiền của mình cho cô ấy.





Trong mắt Tông Triển Bạch, là cô không muốn Lâm Viên Trung xảy ra chuyện?





Cô chỉ không muốn người phụ nữ có thai đó gặp nguy hiểm mà thôi, lúc ấy cô cũng đang mang bầu, cho nên cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó xảy ra chuyện.





Sau đó Tông Triển Bạch cũng cho tiền, về sau Tông Triển Bạch nói muốn ly dị, cô rời khỏi nước Z, không biết mọi chuyện trong nước, cũng không biết chuyện kia giải quyết như thế nào.





“Ba cảm thấy cậu ta thật sự thích con, nếu không cũng sẽ không vì con mà giúp ba.” Lâm Viên Trung vì chuyện này đã tự giam mình trong phòng một ngày, không ăn không uống, cũng không phải kích động, mà là ủ rũ, nếu như quan hệ của ông ta và Lâm Tử Lạp không tệ như vậy, bây giờ nhà họ Lâm, sợ rằng phải cao thêm được một bậc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK