Ngoài cửa sổ thuỷ tinh kia, Phayam đang shopping cùng với bạn thân của mình, nhìn thấy ba người đang ngồi ở bên trong đang cười cười nói nói.
“Ủa, đó là Song Eun Mutisha phải không? Người phụ nữ bên anh ta là ai vậy? Anh ta có bạn gái rồi sao? Hay là người nước ngoài?” Bạn thân của Phayam cũng nhìn thấy.
“Đó không phải là bạn gái của anh ta, chỉ là người ở nhờ.” Phayam liếc mắt nhìn bạn mình.
“Nhưng mà nhìn kiểu gì cũng thấy hai người bọn họ rất là thân thiết, Song Eun Mutisha lạnh lùng có tiếng, bây giờ lại đi dạo với bạn gái, cậu có thấy bình thường không?” Bạn thân cô nói tiếp: “Ở nhờ sao? là Song Eun Mutisha nói với cậu như vậy sao? Điều này mà cậu cũng tin à?”
Phayam nhăn mày: “Là sao?”
“Ý của tớ là, hai người họ không đơn giản.” Bạn thân cô nói.
Phayam nắm chặt tay: “Song Eun Mutisha sẽ không lừa tớ đâu.”
Nói xong cô xông vào bên trong.”
Nhân viên đưa lại thẻ cho Song Eun Mutisha, Phayam liền giật lấy, nhìn áo choàng của Tông Ngôn Hi, lại nhìn lại Song Eun Mutisha: “Là anh bỏ tiền ra mua sao?”
Đối với sự đột nhiên xông vào của cô làm Song Eun Mutisha cau mày: “Sao em lại ở đây?”
“Em đang hỏi anh, tại sao anh lại mua đồ cho cô ta?” Bộ dạng quái gở dọa người của Phayam lúc này giống như người vợ bắt gian chồng mình.
Song Eun Mutisha giật lại thẻ trong tay cô “Tôi mua đồ cho ai còn cần em đồng ý hay sao?”
Phayam: “…”
Tông Ngôn Hi cảm thấy hình như mình làm cô ấy hiểu nhầm rồi, gây phiền phức cho Song Eun Mutisha, muốn tiến lên giúp Song Eun Mutisha giải thích: “Cái đó… tôi và Song Eun Mutisha chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Phayam trừng mắt nhìn cô: “Cô đừng hòng lừa dối tôi.”
“Tôi không lừa cô, tôi đã kết hôn rồi” Tông Ngôn Hi gấp gáp giải thích.
Tuy rằng đã ly hôn rồi, nhưng cô đã từng kết hôn, Song Eun Mutisha đã thu nhận và giúp đỡ cô, cô không thể gây phiền phức cho anh.
Phayam nhất thời không biết phải nói gì.
“Chuyện này… thật xin lỗi, tôi…”
Song Eun Mutisha bế Niya, kéo Tông Ngôn Hi lại, lạnh lùng nhìn Phayam: “Tôi không thích việc cô can thiệp vào cuộc sống của tôi, về sau đừng đến nhà tôi nữa.”
Nói xong kéo theo hai người cùng đi ra khỏi tiệm.
Phayam đuổi theo: “Em không cố ý làm vậy.”
Song Eun Mutisha quay đầu trừng cô: “Tôi hy vọng cô nên có sự giáo dưỡng mà một người phụ nữ nên có, cô cứ bám lấy tôi như vậy càng làm tôi không thể nào thích cô được đâu.”
Phayam ngơ ngác tại chỗ.
Tâm trạng Song Eun Mutisha vốn đang rất tốt, rốt cục lại bị Phayam phá hỏng lần đi chơi này.
Niya thở dài nhè nhẹ.
Tông Ngôn Hi vỗ nhẹ cô bé: “Tuổi còn nhỏ, đừng có hơi một chút là thở dài chứ.”
“Bố thu hút phải vận hoa đào thối nát như vậy, đều là do không kết hôn.” Niya nói.
Tông Ngôn Hi kinh ngạc: “Từ vận hoa đào thối nát mà con cũng biết sao?”
Từ này là Lâm Hạnh Ngôn dạy Niya, Phayam cứ luôn bám lấy Song Eun Mutisha, Niya kể với Lâm Hạnh Ngôn, Lâm Hạnh Ngôn nói một câu như vậy.
Cô bé liền nhớ kĩ.
Bị Phayam quấy rối, kế hoạch hành trình cả một ngày của họ liền phải kết thúc vào buổi trưa.
Tông Ngôn Hi cảm thấy mình gây ra phiền phức cho Song Eun Mutisha: “Hôm nay là do em đem tới phiền phức, gây ra hiểu lầm.”
“Không phải là do em đâu.” Song Eun Mutisha bất đắc dĩ lắc đầu.
Phayam làm như vậy cũng không phải lần đầu, chỉ cần bên cạnh anh xuất hiện nữ giới, cô ấy đều vô cùng cảnh giác.
“Anh rất là buồn phiền.” Song Eun Mutisha không có cách nào tránh thoát khỏi cái người bám riết không chịu buông như Phayam.