“Đi đi.” Lâm Tử Lạp đẩy anh một cái.
Tông Triển Bạch cúp máy nhìn chằm chằm vào cô: “Em đã hỏi Tần Nhã chưa? Họ có cơ hội quay lại với nhau không?”
Rất rõ ràng, cậu ta uống say như vậy chắc chắn có liên quan đến Tần Nhã.
Nếu họ không còn cơ hội anh sẽ khuyên nhủ Tô Trạm để cho cậu ấy từ bỏ đi, cứ nếu kéo như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Lâm Tử Lạp ngồi dậy, cũng không nói đến thái độ của Tần Nhã như thế nào: “Trong nhà Tô Trạm cũng không có ai có thể chăm sóc anh ta hả, dẫn anh ta về biệt thự đi, để anh ấy và Tần Nhã đối mặt nói chuyện rõ ràng với nhau.”
Tông Triển Bạch thấy như vậy cũng tốt, chuyện này người ngoài không tiện can thiệp quá nhiều, tốt nhất là để cho người trong cuộc tự nói chuyện với nhau thì hơn.
“Vẫn là vợ anh thông minh nhất.” Tông Triển Bạch ôm mặt của cô rồi hôn lên trán: “Anh đi đây.”
Lâm Tử Lạp ừ một tiếng, chờ Tông Triển Bạch đi rồi thì cô cũng đi xuống lầu, vừa bước xuống đã nhìn thấy Vương Vân Hoa đang đỡ Tần Nhã đi ra khỏi phòng.
Tần Nhã thấy Lâm Tử Lạp đi xuống thì cười nói: “Em nằm trong phòng buồn chán nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.”
Lâm Tử Lạp nghĩ một lát nữa lúc Tông Triển Bạch dẫn Tô Trạm về đây, để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như vậy cũng tốt.”
Chị ngồi với em.” Lâm Tử Lạp đi xuống đến nơi, lấy trái cây trong tủ lạnh ra, gọt vỏ, cắt ra xếp vào đĩa rồi đem ra ngoài đặt trên bàn, cô ngồi xuống bên cạnh Tần Nhã, thấy vết thương trên chân của cô ấy đã bắt đầu kết vảy: “Sắp khỏi rồi.”
Tần Nhã nói: “Nếu không lành lại em sẽ buồn chán đến chết mất.”
“Chị thấy em cũng đâu có rảnh rỗi đâu.” Lâm Tử Lạp đưa cho cô ấy một miếng dưa lưới: “Gần đây chú Hai nhận được nhiều đơn hàng không?”
Bên kia cứ đóng cửa hoài như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nếu cứ kéo dài như vậy bọn họ sẽ dần mất đi khách quen. Hơn nữa không buôn bán trong thời gian dài, cũng sẽ bị người ta quên đi, vì vậy cô nghĩ ra một ý tưởng, khoảng thời gian không thể trở về thành phố C này, cô sẽ bắt đầu tìm kiếm khách hàng trực tuyến và thiết kế những kiểu dáng quần áo theo yêu cầu của khách hàng. Sau khi vẽ xong, chúng được chuyển cho Thiệu Vân để ông ấy giao cho những người thợ thêu và thợ may ở đó may.
“Có ba bốn đơn gì đó.” Tần Nhã vừa nhai trái cây vừa nói: “Một mình em làm cũng được, lúc trước rảnh rỗi, em thiết kế hai bản sau đó gửi cho khách hàng, may mắn là họ thích, bây giờ trong tay em vẫn còn hai bản nữa. Nói thật ý tưởng này rất hay, có thể giải quyết được vấn đề không thể quay lại cửa hàng trong thời gian dài, điều này sẽ giúp chúng ta có thể chân khách hàng. Hơn nữa, ngồi trong nhà cả ngày làm em sắp lên mốc luôn rồi, đây đúng là một công đôi việc, có thể giết thời gian, lại còn có thể làm việc.”
Nói xong, cô ấy quay sang nhìn Lâm Tử Lạp: “Lúc trưa không phải chồng chị đã về nhà rồi sao? Anh ấy đâu rồi? Sao anh ấy không đi theo chị, thông thường chị hẳn là không có thời gian ở bên cạnh em mới đúng.”
Sắc mặt của Lâm Tử Lạp có hơi mất tự nhiên, cô lơ đi ánh mắt của Tần Nhã, giả bộ ăn trái cây, thản nhiên nói: “Sau khi nghe điện thoại thì đi ra ngoài rồi, chị cũng không biết có chuyện gì.”
Cô không nói ra vì sợ Tần Nhã sẽ chuẩn bị trước, nếu cô ấy còn tình cảm với Tô Trạm, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như vậy sẽ thấy dao động, còn nếu không có thì chắc cô ấy chắc đã hoàn toàn dứt khoát rồi.
Tần Nhã bĩu môi: “Vú Vu vì muốn cho hai người có thời gian ở bên nhau đã cố tình dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, không ngờ chồng của chị lại bận rộn như vậy. Đúng là tiền của nhà giàu không phải do gió thổi đến.”
Lâm Tử Lạp nhét trái cây vô miệng cô ấy: “Lo ăn trái cây của em đi.”
Tần Nhã cười.
Trò chuyện một lúc, Tần Nhã nhờ Vương Vân Hoa vào phòng lấy mấy bản vẽ của cô ấy ra cho Lâm Tử Lạp xem. Bởi vì khách hàng yêu cầu dùng vải dệt màu xanh lá cây, rồi lại thêu lên đó hoa màu đỏ, nếu phối hợp màu sắc như vậy mà lại thiết kế ra một kiểu dáng không đẹp thì người mặc nó sẽ trông rất già, cho nên cô mới bàn bạc với Lâm Tử Lạp một chút.
“Đây là do một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ở thành phố C đặt, chị cảm thấy nên thiết kế váy hay đồ bộ thì sẽ hợp hơn?”
Lâm Tử Lạp nhìn hai bản bản thiết kế cũ của Tần Nhã, ưu điểm, khuyết điểm của khách hàng đó sau đó hỏi: “Khách hàng có thân phận gì?”
“Là vợ của một ông chủ công ty, lúc nhìn ảnh thì thấy bà ấy là một người rất có khí chất.” Tần Nhã trả lời.
“Đồ bộ đi.” Lâm Tử Lạp chỉ vào bản thiết kế đồ bộ của cô ấy: “Thiết kế ba lớp, bên ngoài là là màu trắng thuần, màu xanh lá cây và màu đỏ đã rất có hiệu quả thị giác. Sau khi thêu một hoa văn phức tạp lên đó, chúng ta lại phối thêm một cái áo khoác nữa thì sẽ làm cho cả bộ đồ nhìn rất rối mắt.”
Tần Nhã gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy. Còn nữa vị khách hàng này nhìn rất có phong cách thế thì tại sao bà ấy lại có sở thích kỳ quái như vậy? Hoa đỏ nền xanh, người ta nói, đỏ phối xanh đến chó cũng không thích, không biết bà ấy đang nghĩ cái gì?”
Thật ra Lâm Tử Lạp cũng không cảm thấy có cái gì lạ: “Sở thích cá nhân thôi, em đừng vội ghét bỏ. Trước kia chị có nghe nói có phụ nữ mang thai thích mùi sơn móng tay, nhưng mà bây giờ chị mang thai chị có thấy thích đâu? Cho nên, chúng ta không thể đánh đồng hết tất cả mọi người được, mỗi người mỗi ý, dáng vẻ không giống nhau nên sở thích cũng khác nhau.”
Tần Nhã ngẫm lại thấy cũng đúng.