Mãi một lúc lâu tâm trạng của hai người mới bình tĩnh trở lại.
“Cô nghỉ ngơi cho khỏe, muộn một chút Tông Khải Phong sẽ qua, tôi về trước đây.” Văn Nhàn đứng dậy, Trình Dục Tú nắm chặt lấy tay cô: “Vậy chị cũng đừng đi.”
Thật ra cô có chút sợ một mình ở với Tông Khải Phong.
Văn Nhàn vỗ vỗ tay cô, an ủi nói: “Anh ấy là một người đàn ông tốt, nếu như không phải tôi đã gặp được chân ái của đời mình thì tôi có lẽ sẽ yêu anh ấy.”
Văn Nhàn đắp chăn cho cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe, thả lỏng tâm trạng, có tôi ở đây sẽ không có việc gì đâu.”
Trình Dục Tú gật đầu, không biết có phải vì mang thai nên cô đặc biệt thèm ngủ hay không, sau khi Văn Nhàn rời đi, cô liền nằm xuống, sau đó ngủ lúc nào cũng không hay.
Sau đó bị một giọng nói đánh thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy…
“Cái này chính là phôi thai.” Bác sĩ chỉ vào cái đơn siêu âm B giống bức tranh hình cây linh chi nói.
Tông Khải Phong cẩn thận quan sát rất lâu cũng không nhìn ra ‘Cái này’ sao lớn lên có thể trở thành một đứa trẻ sơ sinh.
“Bây giờ tháng còn quá nhỏ, phải qua hai tháng nữa thì mới hoàn toàn nhìn rõ được, phụ nữ trong giai đoạn mang thái rất cần được quan tâm, anh phải thường xuyên tới bầu bạn, dù sao thì anh cũng là ba của đứa trẻ.”
Tông Khải Phong gật đầu một cái.
“Hôm nay kiểm tra cho cô ấy, tình trạng phục hồi rất tốt, hai ngày nữa có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, em gái của anh cô ấy rất tốt, tôi thấy chăm lo hết lòng, rất hiếm mới có được cô em chồng như vậy.”
Văn Nhàn nói dối mình là em gái của Tông Khải Phong, tránh cho người ta dị nghị quan hệ của bọn họ.
Tông Khải Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại mới cười lấy lệ, tiễn bác sĩ ra cửa, Tông Khải Phong đóng cửa đi vào.
Anh kéo ghế ngồi ở đầu giường, lẳng lặng ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, đây là lần đầu tiên anh ngắm nhìn cô ngon giấc như vậy.
Thật ra, đúng như lời Văn Nhàn nói, cô rất xinh đẹp.
Chỉ là anh vẫn chưa từng nhìn kỹ.
Trình Dục Tú cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô cố tình nghiêng mặt sang một bên.
Cứ như vậy hai tiếng đồng hồ trôi qua, Trình Dục Tú chưa từng rời đi, Trình Dục Tú muốn đi nhà vệ sinh, sắp nín gần một tiếng rồi, cô sắp không nhịn được nữa rồi, trong lòng nghĩ, cái người này tại sao còn chưa đi?
Tông Khải Phong nhìn thời gian một cái, khẽ nhíu mày, ngủ gì mà kinh thế, ngủ suốt cả buổi chiều.
“Ưm…”
Trình Dục Tú giả vờ làm ra vẻ như mới tỉnh dậy.
‘Tỉnh rồi à?” Tông Khải Phong hỏi.
Trình Dục Tú làm bộ như vẫn đang ở trạng thái lờ lờ chưa tỉnh hẳn, nhìn anh một cái, cô muốn ngồi dậy, Tông Khải Phong đỡ cô dậy, đặt sau lưng cô một cái gối dựa.
Trình Dục Tú rủ mắt xuống: “Anh, sao hôm nay rảnh rỗi thế?”
“Có chuyện muốn nói với em.” Trình Dục Tú ngồi lại ghế: “Công việc của em, anh giúp em xin từ chức, em không có thời gian làm, sức khỏe hiện tại của em không tiện lắm.”
Đương nhiên anh đích thân ra mặt là muốn giải quyết, để cho cái tên tổng giám đốc Trương kia sẽ không tìm cô gây phiền toái nữa.
Trình Dục Tú gật đầu một cái: “Cảm ơn.”
“Không cần, anh và em cũng không phải người ngoài, dù sao thì chúng ta sắp có đứa con của chúng ta, nếu như em đồng ý, đợi sau khi em sinh con ra chúng ta sẽ kết hôn.”
Trình Dục Tú vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Không ngờ rằng anh bỗng nhiên nói như vậy.
Nhất thời không biết trả lời như thế nào.