Lần trước cô nói mình không thể sinh con, là cố ý muốn gạt Tông Triển Bạch, nhưng, tai nạn xe hơi, lại thêm việc từng sinh hai đứa bé, đã khiến cơ thể thực sự bị tổn thương, bác sĩ nói, tốt nhất là không nên sinh con nữa, cho dù có thai thì cũng khó mà giữ được, cơ thể cô vô cùng yếu.
Cho dù bây giờ quan hệ giữa cô và Tông Triển Bạch đã hòa dịu, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ sinh thêm, nhưng, cũng không muốn từ chối Trình Dục Tú: “Con sẽ cân nhắc.”
Trình Dục Tú ngồi trong sân nơi bà ấy đã từng sống, nhìn cháu trai cháu gái, cô con dâu hiểu tình hiểu lý, bà ấy cảm thấy bà ấy rất may mắn, cũng rất hạnh phúc.
“Mẹ có chuyện muốn nhờ con.” Trình Dục Tú nghiêm túc nhìn Lâm Tử Lạp.
“Mẹ nói đi.”
Trình Dục Tú kéo lấy tay cô, nắm lấy bàn tay: “Mẹ muốn con thay mẹ chăm sóc cho nó, nếu như nó phạm lỗi, cũng hãy tha thứ cho nó một lần, đừng rời xa nó.”
Lâm Tử Lạp không thể từ chối một người mẹ, bản thân cô cũng là mẹ, cô biết đứa con trong lòng người mẹ quan trọng như thế nào.
Cô không dám nói quá nhiều, nhưng cũng không muốn để Trình Dục Tú thất vọng: “Chỉ cần anh ấy không nói chia tay trước, con sẽ không rời khỏi anh ấy.”
Vì hai đứa trẻ, cô cũng sẽ không dễ dàng rời xa anh.
Đáng thương nhất trên đời này chính là tấm lòng cha mẹ.
Buổi tối, Trình Dục Ôn chuẩn bị rất nhiều món ăn, đều là những món đặc sản ở đây, ông còn dặn người chuẩn bị thêm những món mà hai đứa trẻ thích.
“Ăn cơm xong thì trở về đi.” Trình Dục Tú tuy là không nỡ, nhưng cũng không dám giữ họ ở lại quá lâu, bà ấy sợ Tông Triển Bạch sẽ hoài nghi.
Lâm Tử Lạp vốn dĩ muốn để hai đứa trẻ ở lại đây với Trình Dục Tú lâu hơn, bà ấy đã bỏ lỡ quá trình lớn lên của Tông Triển Bạch, cô muốn để hai đứa trẻ ở gần bà ấy, như là bù đắp những thiếu thốn, nhưng lời của cô cũng không có ý nghĩa gì, Tông Triển Bạch không phải kẻ ngốc, nếu bị anh phát hiện, sẽ rất phiền phức.
“Đợi lần sau có cơ hội, con lại mang chúng đến thăm mẹ.” Lâm Tử Lạp nói.
Trình Dục Tú gắp thức ăn cho hai đứa trẻ: “Lần sau gặp nhau e là sẽ không ở đây được.” Bà ấy nhìn Lâm Tử Lạp: “Ngày mai mẹ trở về, các con thì sao?”
“Con có lẽ phải ở thêm vài ngày.” Cô vốn dĩ rất có hứng thú với sợi Hương Vân, biết đó là công việc truyền thống của nhà họ Trình, lại càng muốn học hỏi nhiều thêm.
Bây giờ Trình Dục Ôn vẫn chưa dạy những điều cốt lõi cho cô, cho nên e là chưa rời đi được.
Họ có nhiều người, đi cũng chậm.
Chưa được mấy ngày đã đi không nổi.
Ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối, tài xế đưa họ trở về.
Trình Dục Tú dặn dò tài xế: “Lái xe cẩn thận.”
“Bà chủ yên tâm.”
Tài xế là người lớn tuổi của nhà họ Tông, kỹ thuật cũng được.
Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh chen nhau bên cửa sổ xe, vẫy tay với Trình Dục Tú: “Tạm biệt bà nội.”
Trình Dục Tú cũng vẫy tay: “Tạm biệt.”
Xe dần rời đi, Trình Dục Tú với theo sau, Trình Dục Ôn kéo bà ấy lại: “Đâu phải không được gặp nữa, em còn có thể theo kịp được tốc độ của xe sao?”
Trình Dục Tú nhìn theo chiếc xe dần rời xa, thở dài, không đuổi theo nữa, nhưng vẫn kiên trì nhìn theo.
Lâm Tử Lạp ngồi trong xe ôm lấy hai đứa trẻ: “Tiểu Hi, Tiểu Nhụy, mami có chuyện muốn nhờ các con.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Hai đứa trẻ như thể cùng đồng thanh nói.
Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng vuốt mặt hai đứa trẻ: “Việc hôm nay chúng ta đến thăm bà nội, các con không được nói cho ba nghe nhé.”
“Tại sao vậy ạ?” Lần này là Lâm Huệ Tinh hỏi.
“Em cứ nghe theo lời mami là được.” Lâm Tinh Tuyệt ôm lấy em gái: “Chúng ta phải nghe lời mami, nếu không thì mami sẽ tức giận đó.”
Lâm Huệ Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Trẻ con dỗ trẻ con rất dễ.