Tân Na cảm thấy không khí khác lạ nên nhìn Tô Trạm định lên tiếng hỏi nhưng lại bị Tô Trạm ngắt đoạn: “Người không quan trọng, chúng ta vào trong thôi.”
“Tô Trạm, anh đang giận em?” Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm.
Tô Trạm mỉm cười lạnh lùng hơn cả gió lạnh tháng Chạp.
Tân Na đứng bên cạnh anh cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ của anh lúc này.
Hai tay bất giác run lên, bà cụ phát hiện ra mới nắm chặt tay cô: “Đây là bạn gái cũ của Tô Trạm, sớm đã chia tay rồi.”
Tân Na nhìn Lưu Phi Phi, quả nhiên người phụ nữ này có quan hệ với Tô Trạm vì vậy tâm trạng anh mới kích động như vậy. Biết được thân phận của cô ta, trong lòng Tân Na càng thêm nỗi bất an không rõ.
Bà cụ lạnh lùng liếc nhìn Lưu Phi Phi: “Thật đó, mới sáng ngày ra đã mất vui, Tiểu Nhã đi, chúng ta vào trong.”
Bà cụ kéo tay Tô Trạm: “Cháu cũng đi.”
Tô Trạm vốn cũng không muốn làm gì với người phụ nữ này, mười năm, tình cảm của anh dành cho cô ta sớm đã hết rồi, dù còn cũng chỉ là sự không cam tâm lúc đầu mà thôi.
Lưu Phi Phi cắn môi: “Tô Trạm, lúc đầu em bỏ đi là có nỗi khổ trong lòng….”
“Cô đã chia tay với Tô Trạm, bây giờ Tô Trạm đã kết hôn rồi, làm phiền cô sau này đừng làm phiền nó nữa, tôi nghĩ cô Lưu cũng không phải người không có đạo đức muốn làm kẻ thứ ba.”
Bà cụ ngắt lời Lưu Phi Phi.
“Bà nội, cháu…”
“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi gánh không nổi.” Thái độ của bà cụ rất rõ ràng, bà chỉ thừa nhận Tân Na.
Người phụ nữ này khi xưa hại Tô Trạm chìm trong đau khổ một thời gian dài, vừa mới thoát khỏi bóng đen tâm lý vì thất tình, bây giờ lại quay về muốn nối lại tình xưa?
Không có cửa!
Tô Trạm có cưới ai cũng không cưới cô ta!
“Tô Trạm………”
“Mười năm trước chúng ta đã chia tay rồi, bây giờ chúng ta đã không còn quan hệ, còn về chuyện lúc trước, tôi không muốn hỏi cũng không muốn nhắc nữa.” Tô Trạm nắm tay Tân Na: “Chúng ta đi thôi.”
Lưu Phi Phi cau mày. Cô đã dò hỏi biết được Tô Trạm hoàn toàn không kết hôn, và trong nhiều năm liền, anh thậm chí còn không có bạn gái chính thức bên cạnh. Sao có thể có một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, lại còn kết hôn?
Cho dù Tô Trạm kết hôn hay chưa thì lần này cô cũng quyết dành lại người đàn ông này.
Cô đã chọn sai một lần, không thể lại đánh mất lần nữa!
Cô vừa về nước không lâu, vốn muốn đến đây chọn vài đồ gia dụng nhưng bây giờ không còn tâm trạng, liền quay người rời đi.
Từ khi Lưu Phi Phi xuất hiện, bầu không khí của ba người họ liền thay đổi, Tân Na có thể cảm thấy Tô Trạm trở nên trầm mặc hơn, khi cô hỏi ý kiến anh, anh luôn không chú ý nói mấy câu đuổi khéo cô: “Thứ em thích đều tốt.”
Tân Na cúi mặt: “Em nghĩ hay là đừng mua nữa, em muốn tới cửa hàng xem thế nào, em cũng đi lâu như vậy rồi, không biết trong cửa hàng thế nào.”
“Đến cũng đến rồi, hay là mua đi.” Bà cụ kéo tay Tân Na.
Tân Na nhìn Tô Trạm: “Nếu như lòng không ở đây thì mua đồ dùng đắt đỏ, bày biện ấm cúng cũng không giữ nổi lòng người.”
Tô Trạm ngẩng lên nhìn đầu mắt trong veo của Tân Na, trong lòng ngẩn ngơ, cô gái này gả cho anh chẳng cần gì, có thể nói là anh đơn phương ép buộc mới lấy được cô.
Anh không nên bỏ mặc cảm nhận của cô chỉ vì gặp Lưu Phi Phi.
Cổ họng anh cuộn lên cuộn xuống, anh giải thích: “Cô ấy là tình đầu của anh, trước đây bọn anh rất yêu nhau, sau đó thì chia tay, bây giờ đã không còn quan hệ gì, cảm xúc của anh kích động vì cô ta không phải vì anh vẫn còn yêu mà bởi vì anh ngạc nhiên vì gặp lại, dù gì cũng đã mười năm rồi.”
Tô Trạm đã thành thật như vậy khiến Tân Na cảm thấy bản thân mình còn tính toán nữa thì rõ là nhỏ mọn, mà cũng đã chia tay mười năm rồi, mười năm, hơn ba nghìn ngày và đêm, tình cảm sâu đậm hơn nữa cũng phải phai mờ rồi.
Cô chủ động khoác tay anh, cho dù đã nghĩ rất rõ ràng nhưng cũng hơi sợ, giọng cô khẽ run rẩy: “Anh biết em gả cho anh đã dùng hết bao nhiêu dũng khí không, nếu như anh còn yêu cô ta có thể nói thẳng nhưng không thể giấu em đi gặp cô ta hoặc rõ ràng trong lòng còn yêu nhưng cố ý lừa em.”
Lòng Tô Trạm lúc này rất loạn.