Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái nói: “Hôm qua cậu uống nhiều thật à?”





Thăm dò anh?





Tông Triển Bạch quay đầu nhìn anh, rồi nói cho anh đáp án mập mờ: “Cậu nghĩ sao?”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





“Tôi ấy, đã bị hai vợ chồng cậu chơi từ lâu rồi.” Thẩm Bồi Xuyên không ngốc, thái độ này với Tông Triển Bạch không giống cái gì cũng không biết.





“Nói ra cũng đúng, uống say rồi, lại không phải lợn, cũng biến thành ngu ngốc.” Thẩm Bồi Xuyên cố ý chơi khăm, rất dễ dàng.





Không thể nói thẳng ra, còn phải thừa nhận cái tính cách quái dị của Tông Triển Bạch.





Coi anh là khỉ sao, đùa nhau à?





Anh ta trêu ai ghẹo ai vậy chứ?





“Tuổi ngày càng lớn, lòng dạ ngày càng hẹp hòi.” Lúc này xe dừng lại, Tông Triển Bạch xuống xe, Thẩm Bồi Xuyên cũng xuống theo.





Cổng sau nhà tù thành phố B, cánh cổng sắt vừa cao vừa to, bên phải là một cánh cổng nhỏ, bình thường không mở cổng to, vào bằng cửa nhỏ. Thẩm Bồi Xuyên đi lên trước, anh làm việc đều khiến Tông Triển Bạch yên tâm.





Thẩm Bồi Xuyên đã quen với tình hình, nói với bảo vệ giữ cổng: “Tôi đến tra hỏi tù nhân.”





Bảo vệ biết thân phận của Thẩm Bồi Xuyên, vả lại anh cũng thỉnh thoảng đến, cho nên không hỏi gì nhiều rồi mở cổng ra.





Tông Triển Bạch đi bên cạnh, nhìn anh ta: “Bồi Xuyên, tìm bạn gái đi.”











Thẩm Bồi Xuyên bỗng dừng lại nhìn Tông Triển Bạch.





“Cậu, cậu nói cái gì? Không phải, ý cậu là gì?” Sao anh lại nghe không được hợp lí nhỉ?





Tông Triển Bạch không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi.





Này.





Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng đi lên ngăn anh lại: “Cậu nói nhanh lên, ý cậu là gì?”





Tông Triển Bạch chau mày nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta: “Cậu xem cái dáng vẻ không điềm đạm này của cậu có giống với thời kỳ mãn kinh không?”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Đi vào trong rồi nhưng Thẩm Bồi Xuyên vẫn đứng đó, anh giậm chân nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Cậu định đứng đó mãi à?”





Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi vội vã đi lên, tâm trạng cũng bình tĩnh đi rất nhiều: “Tôi thành thế này đều do hai vợ chồng cậu đấy.”





Lâm Tử Lạp rõ ràng biết anh là anh em tốt của Tông Triển Bạch, lại còn tìm anh nói hết mọi chuyện.





Nguy hiểm nhất là cái gì anh cũng biết nhưng lại không được nói cái gì.





Nét mặt anh nghiêm túc lên vài phần, nói: “Tuy nhiên, cô ấy đối xử với cậu thật tốt, lúc nào cũng nghĩ cho cậu, nếu không sẽ không đi tìm Bạch Dận Ninh.”





Đó là chuyện rõ ràng, anh không nói, Tông Triển Bạch cũng biết.





Tông Triển Bạch nhẹ nhàng gật gù, ẩn giấu cảm xúc trong đáy mắt.





Lúc Lâm Tử Lạp đến gần Trình Dục Tú, nhưng lại không nói thẳng ra, anh biết, hầu hết đều liên quan đến anh.





Anh không muốn tìm hiểu thêm.





Lần này, Bạch Dận Ninh xuất hiện, làm anh khẳng định chuyện này.





Trình Dục Tú- đó là người mà anh canh cánh trong lòng hơn hai mươi năm, một mũi kim sắc trong lòng.





Bây giờ lại…





Anh biết, nhưng không muốn vạch trần.





Anh không cách nào đối mặt với mâu thuẫn và sự phức tạp trong lòng.





Không có từ nào có thể hình dung ra tâm trạng của anh, là đau, là vết thương khó có thể nói với bất kỳ ai.





Tối hôm đó, nước chảy trên mặt Lâm Tử Lạp là nỗi đau mà anh không nói được ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK