Một lúc sau xe đã dừng lại ở đường vào hậu viện.
Trong bóng tối ẩn nấp một bóng dáng đang nhìn theo chiếc xe đi tới, Lâm Tử Lạp mở cửa xe ra, bước xuống xe, tài xế xuống ngay sau đó: “Đường ở đây không tốt, tôi đưa cô vào.”
Lâm Tử Lạp từ chối nói: “Không cần, ông về đi, còn một đoạn thôi.”
Cô sợ thu hút sự chú ý của người khác.
“Vậy được, cô cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Lâm Tử Lạp bế con gái dắt con trai, men theo con đường nhỏ về đến hậu viện.
Cô đưa hai đứa trẻ đến tiền viện, hậu viện không có chỗ ở.
Tô Trạm, Thẩm Bồi Xuyên và Bạch Dận Ninh đang ngồi trong sân chơi bài, đoán không chừng đó là một đêm nhạt nhẽo ở nông thôn, suy cho cùng thì đều là người thành phố, đến vùng nông thôn không có cuộc sống về đêm này, tự nhiên sẽ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Cô không nhìn thấy Tông Triển Bạch.
“Tiểu Hi, Tiểu Nhụy trở về rồi sao?” Tân Na vốn dĩ đang xem họ đánh bài, thấy hai đứa trẻ trở về, cô ấy liền đi tới.
“Chị dâu về rồi sao.” Thẩm Bồi Xuyên đặt bài trên tay xuống.
Lâm Tử Lạp mỉm cười: “Ừm, mọi người cứ đánh bài đi, không cần quan tâm đến tôi đâu.”
“Vậy được.” Thẩm Bồi Xuyên lại cầm bài lên.
“Tiểu Nhã, cô giúp tôi mang hai đứa trẻ đến cho Tông Triển Bạch.” Lâm Tử Lạp muốn một mình yên tĩnh một lúc, hai ngày ngắn ngủi, dường như xảy ra rất nhiều chuyện, cô cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Tiền viện cũng an toàn hơn hậu viện, tiền viện có vệ sĩ canh gác, hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên cũng là một người đáng tin cậy, nghĩ đến Tông Triển Bạch có lẽ đang ở trong phòng, giao cho Tân Na cô cũng yên tâm.
“Ừm, tôi sẽ mang bọn trẻ giao cho tổng giám đốc Tông.”
Lâm Tử Lạp mỉm cười với cô ấy, sau đó xoay người đóng cửa hậu viện lại, cô bước đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra, trong phòng không bật đèn, cô cũng lười không muốn bật, trong bóng tối, càng yên tĩnh để suy nghĩ.
Lúc cô đóng cửa, đột nhiên bị ai đó từ phía sau ôm lấy, ngay lập tức, cô thay đổi sắc mặt: “Ai…..a…..”
Cô chưa kịp nói xong, đã bị người đó bịt miệng lại.
Cơ thể cô bị giữ chặt, không thể cử động được.
Cô vô cùng sợ hãi, muốn kêu cứu, muốn phát ra âm thanh, nhưng miệng cô đã bị bàn tay của người đó bịt chặt.”
Có lẽ là do đã từng bị Hà Thụy Trạch giam giữ, cho nên đối với việc bị khống chế như này, máu trong người cô liền sôi sục, trái tim đánh trống ngực liên hồi như muốn nhảy ra ngoài, cô không kìm được khẽ run rẩy.
“Là anh.”
Giọng nói này là Tông Triển Bạch?
Cô buộc phải bình tĩnh lại, cảm nhận hơi thở của người này một cách cẩn thận.
Anh hôn vào sau gáy cô, vùi vào trong tóc cô cọ xát: “Hôm nay em đi đâu làm gì?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trái tim đang lo sợ của cô mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi nghe được câu hỏi của anh, tâm can lại trở nên lo lắng: “Em….”
Nhất thời cô không tìm được lời nói dối hợp lý.
Trái tim Tông Triển Bạch trầm xuống, rõ ràng cô đang có chuyện giấu anh.
Não Lâm Tử Lạp xoay nhanh, qua vài giây: “Em không đi đâu, chỉ là nhớ bọn trẻ, nên đưa bọn trẻ đến hậu viện ở một ngày, sao vậy?”
“Không có gì.” Tông Triển Bạch siết chặt tay đang giữ eo cô, vén vạt áo cô lên, sau đó mò mẫm vào trong, làn da ở eo cô rất mỏng manh, trơn tuột giống như da em bé, anh nghĩ chỉ cần anh dùng một chút lực nhỏ, trên đó có lẽ sẽ lưu lại dấu vết.
“Ngôn Ngôn, anh muốn…..” Nếu không phải vì ánh sáng lờ mờ, Lâm Tử Lạp chắc chắn sẽ phát hiện biểu cảm không tự nhiên của anh lúc này, miệng nói lời nóng bỏng, nhưng đôi mắt không có nửa phần ấm áp.
Lâm Tử Lạp cảm thấy cổ họng mình rất khô, vừa mở miệng ra, thì cổ họng đã bị chặn lại: “Em mấy ngày rồi chưa tắm….”