“Hả?”
Cô quay lại nhìn anh.
Tông Triển Bạch đưa tay ra vuốt những sợi tóc lộn xộn của cô, vuốt trên tai cô xong lại không bỏ ra ngay mà còn dừng lại ở sau tai cô, ánh mắt sâu thẳm, những ngón tay ấm nóng lướt xuống cổ cô, khẽ nói: “Cô thật đẹp.”
Lâm Tử Lạp đi ra khỏi tầm nhìn của anh, khẽ cúi đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng: “Tôi phải đi rồi.”
Nói xong liền vội vã rời đi. Cả nhà đọc tại truyen.one để có nội dung chuẩn nhé! Các trang khác copy về có nội dung không được chuẩn chỉnh nhé cả nhà! Chúc cả nhà mùa dịch an toàn!
Cứ như là chậm một bước Tông Triển Bạch sẽ làm chuyện không thể tưởng tượng với cô vậy.
Vừa rồi hình như cô đã ngại ngùng.
Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt anh.
“Này, ở trong phòng làm cái gì đó? Vui thế cơ à?” Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên bước vào, Lâm Tử Lạp ở trong đó họ không muốn đến làm phiền, cô vừa đi khỏi họ lại lập tức xông vào.
“Cậu không bị thương chứ, vừa rồi nguy hiểm thật.” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng hỏi.
“Không sao.” Anh thu lại nụ cười, sắc mặt lạnh lùng: “Cậu giúp tôi điều tra, người phụ nữ vừa rồi làm sao ra ngoài được.”
“Ừm.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống: “Tôi đã đưa người quay về rồi, cho tôi thời gian một ngày.”
Tô Trạm vuốt cằm, cảm thấy vô vị ngồi trên sofa nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Đêm nay chúng ta đến ‘Dạ Sắc’ đi?”
“Thèm phụ nữ rồi à?” Thẩm Bồi Xuyên trêu chọc.
“Nhớ cậu.”
“Không nhịn nổi cậu đâu.”
Tô Trạm giả vờ nhẹ nhàng xoa tay lên cổ Thẩm Bồi Xuyên: “Chưa thử qua sao cậu biết không chịu nổi?”
“Biến thái!” Thẩm Bồi Xuyên thẳng tay đẩy cậu ta ra, lạnh lẽo tới mức khiến cậu ta nổi hết da gà.
Tô Trạm bị đẩy ngã chổng vó trên sofa, Thẩm Bồi Xuyên ra tay thật mạnh.
Anh đứng lên lườm Thẩm Bồi Xuyên: “Xì, chẳng thú vị gì cả, ra ngoài xem catwalk chắc chắn sẽ có gái đẹp.”
“Trong đầu cậu ngoài phụ nữ ra còn cái gì không?” Thẩm Bồi Xuyên mắng: “Nhìn bộ dạng của cậu không có tiền đồ gì cả.”
“Muốn phụ nữ thì không có tiền đồ sao? Đây là bản tính đàn ông, có biết không?” Tô Trạm lười biếng nói: “Đồ đầu gỗ, không nói với cậu nữ, tên ngốc.”
Đúng lúc này Lâm Tử Lạp kên sân khấu.
Ba người họ đứng bên ngoài cùng, nhìn qua bao nhiêu cái đầu cái vai mới thấy được Lâm Tử Lạp đứng trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt quyến rũ trắng hồng, mặc một thiết kế để hở vai, xương quai xanh tinh tế gợi cảm mê người, không cần tô điểm thêm quá nhiều cũng đơn giản mà xinh đẹp.
Đứng trong đám người tỏa sáng rực rỡ,
Ánh mắt Tông Triển Bạch tràn đầy cưng chiều và tự hào.
Người phụ nữ này giờ đã thuộc về anh.
“Chào mọi người, tôi là Lâm Tử Lạp, người phụ trách của LEO, có thể mở chi nhánh LEO ở thành phố B tôi vô cùng vui mừng, sau này xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn.” Lâm Tử Lạp đè khóe miệng xuống, nở nụ cười nhẹ vừa phải, tự tin, thanh lịch.
Hà Khiếu Ninh ngồi dưới ghế lạnh lùng nhìn Lâm Tử Lạp trên sân khấu, lặng lẽ mím môi.
Tất cả sự nham hiểm đều giấu dưới lớp da mặt.
Trải qua việc lần này, cô ta đã trở nên bình tĩnh hơn.
Cô lấy điện thoại ra gửi bức ảnh sáu năm trước Lâm Tử Lạp bước ra từ phòng 608 khách sạn MOEN ở nước A, gửi vào máy cô, hơn nữa còn kèm theo dòng tin nhắn: “Muốn biết người đàn ông sau năm trước là ai không?””
Gửi tin nhắn xong cô ta cất điện thoại rồi tiếp tục nhìn Lâm Tử Lạp trên sân khâu, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng.
Ánh đèn, âm nhạc nổi lên, Lâm Tử Lạp tuyên bố kết thúc, cuối cùng là những người mẫu xếp hàng trên sân khấu.
Sau tiết mục này là chiếc váy cưới được thiết kế bởi bà William.
Phải biết rằng rất lâu rồi bà William không tự tay thiết kế trang phục, lần này thiết kế váy cưới chính là vì khai trương LEO.
Màu trắng, màu sắc thuần khiết nhất, toàn bộ chiếc váy phủ lên một màu trắng như tuyết, các lớp sợi mảnh được xếp đầy hoa hồng và đá quý được dệt bằng satin mềm mại, nhìn vô cùng trang nhã và mỹ lệ, mê hoặc người nhìn.
Lâm Tử Lạp đứng dưới sân khấu say mê nhìn.
Váy cưới, là niềm mong đợi của tình yêu, là khao khát của hạnh phúc.
Nhưng cô đã kết hôn rồi mà chưa từng mặc váy cưới, không có hôn lễ, không có nghi thức, không có váy cưới, đến cả giấy chứng nhận cô cũng không đến cục dân chính lấy cùng “chồng” mình.
“Chị Lâm.” Tần Nhã bước đến đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại của chị.”
Cô vừa lên sân khấu, nên Tần Nhã mới cầm điện thoại giúp cô.
Lâm Tử Lạp nhận lấy, Tần Nhã liền nhắc cô: “Hình như là có tin nhắn gửi đến.”
Lâm Tử Lạp trượt mở màn hình, xem nội dung tin nhắn, đọc kỹ xong sắc mặt cô trở nên trắng bệch trong phút chốc, nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, dường như đau như muốn vỡ ra, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Chị Lâm, chị sao thế?” Tần Nhã thấy cô có gì đó không đúng lắm, nhanh chóng đỡ cơ thể đang run rẩy của cô: “Có phải là không khỏe không?”
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Chị không sao.”