“Ừm.” Lâm Tử Lạp khẽ đáp một tiếng.
Sau khi Lý Chiến đi, Bạch Dận Ninh mới lăn xe đến gần cô.
Sắc mặt cô không tốt chút nào, khiến Bạch Dận Ninh rất lo lắng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói cho tôi biết?”
Lâm Tử Lạp không muốn Bạch Dận Ninh nói về chuyện này nữa, cố ý đổi chủ đề: “Sao anh còn chưa về?”
“Là Văn Khuynh hãm hại cô đúng không?”
Bạch Dận Ninh chưa dừng lại: “Lâm Tử Lạp, đây là chuyện nhỏ sao?”
“Chuyện này lớn hay nhỏ đều không liên quan đến anh, anh đừng nhúng tay vào trở về Bạch Thành đi, đây là một vũng bùn một khi bị quấn vào rất khó để thoát ra.” Cô tận tình khuyên bảo.
Văn Khuynh bắt Tông Triển Bạch lấy con gái nhà họ Trần kia, nhà họ Trần cũng không phải dạng vừa họ đã đồng ý thì đã có tính toán, đây không phải là Bạch Thành không phải là địa bàn của Bạch Dận Ninh, chỉ để bị người ta hãm hại thôi, có đáng không?
Bạch Dận Ninh nhìn ánh mắt của cô, càng nhìn càng sâu: “Cô là đang quan tâm tôi sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh không một chút trốn tránh nói: “Anh đã từng cứu tôi, tình nghĩa vẫn còn đó, ở Bạch Thành đã xảy ra một số chuyện nhưng đều không phải chủ ý của anh, hơn nữa chuyện của tôi anh không nhúng tay vào được đâu.”
Bạch Dận Ninh mỉm cười: “Sao cô biết tôi không nhúng tay vào được?” Nụ cười của anh càng sâu hơn: “Cô không cảm thấy tôi và Tông Triển Bạch liên thủ sẽ tạo ra cơ hội tốt để hạ bệ Văn Khuynh sao?”
Cô chớp chớp mắt: “Anh đúng là vẫn không muốn bỏ cuộc.”
“Đúng vậy tôi sẽ không từ bỏ, nguyện vọng cả đời này của tôi là báo thù cho ba nuôi.” Từng từ từng chữ phát ra một cách kiên định.
Vốn dĩ lần trước anh vì lời nói của Lâm Tử Lạp mà quyết định dời đi rồi, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì anh cảm thấy đây chính là thời cơ, một người không thể lật đổ Văn Khuynh, nhưng nếu anh liên thủ với Tông Triển Bạch thì chưa chắc.
Dù sao thì Tông Triển Bạch và Văn Khuynh cũng đã đối đầu với nhau.
Bọn họ đang đứng cùng chiến tuyến.
Lâm Tử Lạp biết mình không thể thuyết phục được anh: “Tôi mệt rồi.”
Cô không muốn bàn chuyện này với anh nữa, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Bạch Dận Ninh đang định nắm lấy tay cô thì cửa phòng bệnh mở ra, tay anh khử lại giữa không trung hai giây rồi rút lại.
Y tá bước vào rút kim tiêm cho cô, yêu cầu cô cầm cục bông vô trùng: “Giữ ở đây một lát.”
Cô lấy lại bình truyền rồi đưa sách hướng dẫn nấu ăn bác sĩ đã đưa cho thím Vu: “Nếu thực hiện theo các phương pháp trên đây mỗi ngày thì sẽ giảm được triệu chứng nôn trớ ở bà bầu”.
Thím Vu gật đầu: “Được, làm phiền các cô rồi.”
Thím Vu tiễn y tá ra ngoài.
“Đây làm việc nên làm mà.” Đây đều là để chào hỏi, khám bệnh cho Lâm Tử Lạp đều là chuyên gia của bệnh viện, Tông Triển Bạch phải đích thân đến gặp viện trưởng.
Một tia sét giáng xuống đầu Bạch Dận Ninh, thai phụ, ốm nghén?
Lâm Tử Lạp mang thai sao?
Anh muốn nói gì đó nhưng phát hiện miệng mình đã cứng đờ.
Làm thế nào cũng không nói được, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô và Tông Triển Bạch đã có hai đứa con rồi, quan hệ của hai người đương nhiên là thân mật, nhưng biết cô lại mang thai lần nữa ra trong lòng vẫn thấy rất kinh ngạc, thậm chí có chút không tiếp nhận được.
Anh nghẹn họng: “Đã bao lâu rồi?”
Cô cũng không giấu giếm gì: “Hơn một tháng rồi.”
Anh cố nặng một nụ cười cứng nhắc: “Chúc mừng cô.”
“Cảm ơn anh.”
Thím Vu đang cầm quyển sách nghiên cứu, đột nhiên lên tiếng: “Hóa ra súp lơ xanh rất tốt”.
Súp lơ xanh có hàm lượng vitamin cao, bà vẫn cứ tưởng súp lơ đều giống nhau.
Trong sách công thức có rất nhiều loại rau xanh, vì axit folic có trong thức ăn xanh cũng cao nên không cần bổ sung axit folic đặc biệt, thực phẩm chức năng dễ hấp thu và tốt cho sức khỏe, mỗi sáng, chiều trưa và tối, ngoài rau quả ra, bữa nào cũng nên bổ sung thêm thực phẩm chứa protein, chẳng hạn như tôm và thịt.