Trang Kha Nguyệt cũng không vui vẻ như má Vu, chỉ là buồn bã vô cùng.
Bà múc một muỗng canh trứng gà đút vào trong miệng Lâm Huệ Tinh: “Đã ly hôn rồi, như vậy không thích hợp.”
“Ly hôn có thể kết hôn lại mà.” Vú Vu lại cảm thấy hai người bọn họ rất hợp.
Bà chưa từng thấy Tông Triển Bạch kiên trì với người phụ nữ nào như thế.
Đặc biệt sau khi Lâm Tử Lạp đi, tâm trạng của hắn thay đổi nhanh như thời tiết vậy, nói tức giận là sẽ tức giận.
Bà chưa từng thấy Tông Triển Bạch táo bạo như vậy.
Trang Kha Nguyệt thản nhiên nói: “Nào có dễ như vậy.”
Hai đứa con này, chính là trở ngại lớn nhất.
Bà không tin, người như Tông Triển Bạch có thể chấp nhận hai đứa con này.
Cũng không phải mình Tông Triển Bạch, là rất nhiều đàn ông không chấp nhận được mà?
Phụ nữ trên đời cũng đâu chết hết, việc gì phải tìm một người phụ nữ đã có hai đứa con.
Xét cho cùng, nếu như con hắn còn sống, tìm một người phụ nữ mang theo hai đứa con về làm vợ, trong lòng bà cũng không thoải mái.
Huống chi là gia đình như nhà họ Tông, càng sẽ không đồng ý.
Xí nghiệp của gia tộc bọn họ, tài sản khổng lồ, làm sao có thể cho người ngoài dính vào.
Việc Trang Kha Nguyệt không đồng ý ở trong mắt vú Vu là do chuyện trước đây Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp ly hôn, ghi nhớ ở trong lòng.
“Đừng lo lắng quá, qua mấy ngày nữa là tốt rồi.” Vú Vu tính toán ở trong lòng, đợi đến lúc Lâm Tinh Tuyệt khá hơn một chút, bà mang đi gặp Tông Khải Phong, để cho ông ta nhìn, rồi nghĩ cách, nhìn xem hai đứa con có đúng là của Tông Triển Bạch hay không.
Vú Vu vẫn cảm thấy hai đứa trẻ này là con của Tông Triển Bạch, rõ ràng là giống hắn khi còn bé như vậy.
Bây giờ không phải có DNA cái gì đó sao, đi xét nghiệm là rõ ràng.
Bà nghe nói chỉ cần một sợi tóc là có thể xét nghiệm.
Vú Vu nhìn về hướng toilet: “Hôn sự do phu nhân chọn cho thiếu gia, đương nhiên là tốt.”
Trang Kha Nguyệt nghe thấy như thế, ngẩng đầu nhìn má Vu, muốn nói lại thôi, khẽ thở dài, không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nhìn xuống, tiếp tục cắt bánh ga-tô cho Lâm Huệ Tinh ăn.
Trong toilet, Lâm Tử Lạp thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên, cô khó chịu đến sắp chết rồi, cô không ngừng đánh mạnh vào hắn ta, nhưng người đàn ông không nhúc nhích chút nào.
Trong lòng Lâm Tử Lạp xẹt qua một cái, há mồm cắn xuống.
Tông Triển Bạch đau đớn hừ một tiếng, sức lực cũng nới lỏng, Lâm Tử Lạp nhân cơ hội đẩy hắn ra: “Đang ở nhà.”
Bên ngoài đều là người, nếu để cho người ta biết, thật sự xấu hổ.
Tông Triển Bạch cũng không vì bị đẩy ra mà tức giận, trái lại nhìn cô chăm chú hỏi: “Không ở nhà thì có thể?”
Lâm Tử Lạp: “…”
“Anh…” Cô mất nửa ngày nói không ra lời, nhả ra hai chữ: “Đáng ghét.”
Tông Triển Bạch cười khẽ, lấy tay xoa đôi môi sưng đỏ của cô: “Tôi đáng ghét chỗ nào?”
Lâm Tử Lạp cúi đầu, tên này sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Mặt mũi đâu?
Mặt mũi ở chỗ nào?
Có còn cần mặt mũi nữa hay không?
Là lưu manh sao?
“Không cần.”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô kinh ngạc nhìn theo hắn, hắn, hắn sao lại biết cô đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ hắn là con giun trong bụng cô? Tông Triển Bạch hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Trên mặt em viết rất rõ ba chữ.”
“Chữ gì?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Đồ lưu manh.”
Dáng vẻ hắn nghiêm túc nói lời thô tục như vậy cũng là lần đầu tiên Lâm Tử Lạp thấy.
Lâm Tử Lạp lờ đi ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng, phủ nhận nói: “Không có.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, có vẻ không đủ tự tin.
Vừa rồi ở trong lòng cô đúng là đã mắng như vậy.
Lúc này, điện thoại trong túi quần của Tông Triển Bạch vang lên.
Không cần nhìn, Tông Triển Bạch cũng đoán được là ai gọi đến, vừa mới gửi video đến, hắn không có chủ động trả lời điện thoại, bây giờ mới không giữ được bình tĩnh tìm đến hắn.
Lâm Tử Lạp không thấy hắn nghe điện thoại, hỏi: “Điện thoại di động của anh đang kêu, không bắt máy sao?”
Tông Triển Bạch chậm rãi dùng tay vuốt lại cổ áo bị nhăn của cô: “Em ra ngoài trước đi.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, xoay người kéo cửa đi ra ngoài.
Vào lúc cửa nhà vệ sinh đóng lại lần nữa, sắc mặt Tông Triển Bạch trầm xuống, không còn mỉm cười, thậm chí là vô cùng lạnh lùng.”
Nhà họ Hà.
Hà Khiếu Ninh nằm ở trên giường trăn trở không ngủ được, cứ một lúc lại nhìn điện thoại di động, cứ một lúc lại nhìn một chút, nhưng trước sau vẫn không có điện thoại, cũng không có tin tức.
Cuối cùng cô ngồi không yên, đứng lên ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động, càng nghĩ càng không nhịn được mà gọi một cuộc điện thoại.
Cô cầm lấy điện thoại, tay run rẩy không ngừng, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Ngày hôm đó cô ở trong phòng giả vờ làm giám sát, ngay cả Hà Thụy Trạch cũng không biết.