“Con biết.” Lâm Tử Lạp có suy xét riêng, đây chắc chắn không phải nơi ở lâu dài của cô, nhưng Hà Khiếu Ninh rất căm thù cô, cô không biết cô ta có gây chuyện nữa không. Vì sự an toàn của con cô, cô chỉ có thể ở nơi này tạm thời.
“Đợi ổn định lại rồi chúng ta trở về hoặc là tìm nhà mới.”
“Trong lòng con có cân nhắc là được, mẹ thấy Tiểu Nhụy rất thích bám lấy cậu ấy, mẹ sợ ở lâu sẽ…”
Lâm Tử Lạp cũng lo lắng, cô đưa tay ra nắm chặt tay Trang Kha Nguyệt: “Mẹ, con cũng lo lắng, nhưng bây giờ chắc chắn không thể tách Tiểu Nhụy ra khỏi anh ấy.”
Lâm Huệ Tinh đang rất vui vẻ, không cho cô bé tiếp xúc với Tông Triển Bạch là một việc không có khả năng.
“Mẹ biết.” Trang Kha Nguyệt hiểu rõ điều này hơn cả Lâm Tử Lạp. Cả ngày nay Lâm Huệ Tinh hành động rất điên khùng, cứ luôn nhắc đến ba.
Bà thở dài một hơi.
“Không còn sớm nữa, con đi ngủ đi.”
“Vâng.” Lâm Tử Lạp lại liếc nhìn con trai.
“Yên tâm, có mẹ rồi.”
Lâm Tử Lạp sờ tóc con trai mình rồi mới ra khỏi phòng. Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, đồng hồ treo tường đã chỉ đến mười hai giờ, cô về phòng tắm rửa, mặc đồ ngủ bảo thủ rồi mới lên lầu.
Tông Triển Bạch cũng đã tắm xong, anh mặc bộ đồ ở nhà màu be và nằm trên giường, Lâm Huệ Tinh cuộn tròn trong vòng tay anh, bàn tay nhỏ trắng nõn chạm vào ngực anh.
Đây là thói quen của Lâm Huệ Tinh.
Lâm Tử Lạp đi tới: “Để tôi ôm con bé ngủ.”
“Cô ôm con bé qua đi.” Tông Triển Bạch đã im lặng rất lâu, không biết đứa bé này có thói quen gì mà cứ đặt tay trên ngực anh, không cho đặt là sẽ không ngủ.
Anh nhúc nhích là bé sẽ tỉnh.
Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng cầm tay cô bé, vừa động một tí, cô bé đã tỉnh lại: “Mami làm gì vậy?”
“Mami ôm con ngủ.”
“Con muốn ôm ba, nhưng mà…”
Lâm Tử Lạp khó hiểu hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Lâm Huệ Tinh trề môi, hơi tủi thân: “Tại sao ngực của ba lại phẳng và cứng như thế?”
Mami thì rất mềm.
Tông Triển Bạch: “…”
Lâm Tử Lạp: “…”
Cô nên giải thích làm sao đây?
“Tiểu Nhụy, để mami ôm con ngủ nhé?” Lâm Tử Lạp dỗ bé ngủ cùng mình.
Gần gũi với Tông Triển Bạch như vậy không tốt lắm, suy cho cùng anh cũng không phải ba của cô bé.
Sớm muộn gì cũng phải xa nhau, bây giờ quá thân, đến khi rời xa sẽ rất đau khổ.
Lâm Huệ Tinh hơi rầu rĩ.
Bé muốn để Lâm Tử Lạp ôm ngủ, nhưng lại sợ ba sẽ biến mất.
Cô bé rầu rĩ nhăn mặt, mami sẽ không bỏ bé nhưng ba sẽ có thể bỏ bé, bé phải luôn giữ chặt ba mình.
“Con muốn ba ôm con ngủ.” Lâm Huệ Tinh chui vào lòng Tông Triển Bạch, tiếp tục đặt tay lên ngực anh và lầm bầm: “Mami vẫn mềm hơn.”
Tông Triển Bạch không nghe rõ bèn hỏi: “Con nói gì?”
“Con nói ngực của mami rất mềm, có cả sữa nữa, hồi nhỏ con uống sữa của mami để lớn lên đó.”
Mặt Lâm Tử Lạp lập tức đỏ lên.
Đứa nhỏ này nói gì vậy.
Biết là đồng ngôn vô kỵ, những cũng phải xem là nói trước mặt ai chứ.
Ngay cả khóe mắt Tông Triển Bạch cũng chứa ý cười, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, giọng anh có chút nghiền ngẫm: “Vậy hả?”
Lâm Huệ Tinh gật đầu như giã tỏi: “Tất nhiên rồi.”
Tông Triển Bạch nở nụ cười, khóe môi anh cong lên, ánh đèn sáng ngời làm cho đôi mắt anh trở nên quyến rũ nóng bỏng: “Ba không tin con nói đâu, tay sờ mới là thật, mắt thấy chỉ là giả.”
“Mami, cho ba con sờ một chút…”
“Tông Triển Bạch!” Anh không xấu hổ chút nào à?
Trước mặt trẻ con mà cũng không nghiêm túc được.
“Anh đừng có quá đáng!” Lâm Tử Lạp xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Con gái em nói mà.” Nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ hơn: “Em nổi giận với anh đấy à?”
Lâm Tử Lạp run rẩy cả người.
Cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Con bé là trẻ nhỏ thì biết cái gì? Anh không dắt mũi thì sao con bé biết nói?”