“Tôi phải về rồi.” Nói xong Lâm Tử Lạp xoay người rời đi.
Bạch Dận Ninh níu kéo cô: “Nếu như là người thân của em bị tổn thương như vậy, em có thể khoan dung như vậy không?”
Bước chân của Lâm Tử Lạp dừng lại, nhưng không cần trả lời vì cô cũng không biết, dường như rất khó để không oán hận, giống như cô hận Lâm Viên Trung vậy.”
Cao Nguyên đưa cô về tới nhà, Tông Triển Bạch còn chưa về, hai đứa bé đã tắm xong vừa lên giường.
Nhìn thấy Lâm Tử Lạp vào cửa, Lâm Huệ Tinh nhào tới, ôm lấy chân của cô: “Mami trở về rồi?”
Lâm Tử Lạp ôm cô bé lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Cô bé suy nghĩ một chút nói: “Con đang chờ mami đó.”
“Em đợi ai chứ, rõ ràng đang uống sữa tươi.” Lâm Tinh Tuyệt không ngần ngại vạch trần cô bé.
Cô bé trừng mắt liếc anh trai một cái: “Anh thật đáng ghét!”
Lâm Tinh Tuyệt mặc một chiếc áo ngủ nhung, đặt ly sữa bò xuống, liếc nhìn em gái một chút: “Nói thật liền ghét anh rồi?”
Cô bé nép vào lòng Lâm Tử Lạp, nũng nịu: “Mami xem anh bắt nạt con.”
Lâm Tử Lạp vỗ lưng bé, dỗ dành: “Được rồi, anh không nói con.”
Lâm Tinh Tuyệt cảm thấy em gái thật là trẻ con, chỉ biết nũng nịu.
Cậu trở về phòng đi ngủ.
Hiện tại cậu ngủ một mình, Lâm Huệ Tinh ngủ cùng Trình Dục Tú.
Cô bé nói một mình sợ, không ngủ được.
Lâm Tinh Tuyệt nghĩ, có cái gì phải sợ?
Trình Dục Tú đem ly sữa hai đứa bé uống rửa sạch rồi đi tới, nhìn Lâm Tử Lạp hỏi: “Chỉ một mình con về?”
Bởi vì bà không nhìn thấy Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp buông con gái xuống: “Đi tìm anh chơi một lát.”
“Con muốn mami ôm mà.” Lâm Huệ Tinh nép vào lòng cô, không muốn xuống.
Lâm Tử Lạp dỗ dành cô: “Tiểu Nhụy ngoan nhất, chờ đến cuối tuần, mami dẫn con và anh đi ra ngoài chơi.”
“Thật sao?” Cô bé hưng phấn.
Thật ra cô rất dễ dụ, cho ăn cho uống cho chơi là được.
Lâm Tử Lạp xoa đầu bé, nói là thật, cô bé lúc này mới chịu xuống đi tìm Lâm Tinh Tuyệt.
“Có chuyện muốn nói với mẹ sao?” Trình Dục Tú hỏi.
Nếu không sao cô lại đuổi khéo con đi.
Lâm Tử Lạp nói: “Đến trong phòng nói đi ạ.”
“Vào trong phòng mẹ.” Sau khi chăm sóc Lâm Huệ Tinh, bà và Tông Khải Phong ngủ riêng, bây giờ vừa hay trong phòng không có người.
Lâm Tử Lạp gật đầu.
Sau khi vào phòng, Lâm Tử Lạp đóng cửa lại, Trình Dục Tú vẫy tay gọi Lâm Tử Lạp: “Nào ngồi đi.”
Lâm Tử Lạp ngồi bên mép giường, trong lòng do dự một lúc: “Văn Khuynh bị tai nạn rồi.”
“Nghiêm trọng không?” Trình Dục Tú hỏi.
Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Con không biết, Cảnh Hạo qua đó rồi.”
Trình Dục Tú than thở: “Con người luôn không biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì…”
“Đây không phải là ngoài ý muốn.” Thực ra Lâm Tử Lạp cũng muốn biết Trình Dục Tú có hận Văn Khuynh không.
Trình Dục Tú mở to mắt ngạc nhiên không tin, không phải sự cố, vậy là người nào dám làm như vậy?
“Con nuôi Bạch Hồng Phi, Bạch Dận Ninh tới thành phố B rồi, chuyện này là anh ta làm để báo thù cho Bạch Hồng Phi.”
Trình Dục Tú rủ mắt đầy tâm sự: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao phải vậy chứ.”