Tuổi tác của Tống Nhã Hinh và Thẩm Bồi Xuyên cũng gần bằng nhau, mấy năm trước Cục trưởng Tống cũng từng hay mời Thẩm Bồi Xuyên đến nhà ông ăn tối, trên thực tế thì muốn tác thành cho hai người, bởi Cục trưởng Tống vẫn luôn coi trọng Thẩm Bồi Xuyên.
Ông cảm thấy nếu con gái ông kết hôn với Thẩm Bồi Xuyên, chắc chắn Thẩm Bồi Xuyên sẽ chăm sóc cho con gái ông thật tốt, nhưng lúc đó con gái ông lại không đồng ý, cứ nằng nặc đòi kết hôn với một bác sĩ vừa du học về nước, sau khi làm vợ người ta được một thời gian thì con gái ông lại li hôn rồi.
Vì cậu bác sĩ kia là một kẻ lừa đảo.
Lúc đó bà Tống nghĩ đến Thẩm Bồi Xuyên ngay, cứ đòi Cục trưởng Tống phải mời Thẩm Bồi Xuyên đến nhà ăn cơm, tìm cách mai mối con gái với Thẩm Bồi Xuyên.
Cục trưởng Tống bị vợ năn nỉ đành phải gọi Thẩm Bồi Xuyên đến nhà ông, trong thâm tâm ông biết con gái mình không có duyên với Thẩm Bồi Xuyên nữa rồi, nếu hai đứa có duyên thì đã đến với nhau từ lâu, không phải đợi đến tận bây giờ.
Hơn nữa ông biết rõ dù sao con gái ông cũng từng có một đời chồng rồi, Thẩm Bồi Xuyên thì vẫn chưa kết hôn nên hai đứa càng không hợp nhau, ông cũng rất thương Thẩm Bồi Xuyên như con trai mình vậy, không muốn để Thẩm Bồi Xuyên phải khó xử.
Nên ông mới cố tình bắt Thẩm Bồi Xuyên đưa bạn gái qua đây để vợ ông từ bỏ ý định.
“Vào đi.” Bà Tống quay người sang một bên nhường đường mời Thẩm Bồi Xuyên vào, trong lòng bà vô cùng hào hứng vì bà đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, nhưng nghĩ đến Tang Du, bà Tống lại không thể cười nổi nữa.
Nhìn thấy Tang Du, Tống Nhã Hinh mỉm cười: “Ồ, bạn gái sao?”
Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Ừ, bạn gái tôi đấy.”
“Tôi tưởng anh sẽ độc thân đến già chứ, tính cách của anh quá nhàm chán.” Tống Nhã Hinh và Thẩm Bồi Xuyên cũng khá thân thiết, tình cảm của họ giống như người thân trong gia đình vậy.”
Thẩm Bồi Xuyên cười cười không trả lời, anh ấy không muốn phản bác lại giống như lúc mà Tô Trạm nói anh không biết thú vị là gì vậy.
“Lại đây ngồi đi.” Cục trưởng Tống đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, thấy họ đi vào thì đặt tờ báo xuống.
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, Tang Du đi sát phía sau anh.
“Bồi Xuyên, hai người ngồi thêm một lát đi, cơm trưa sắp chuẩn bị xong rồi.” Tống Nhã Hinh cười rồi nói.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: “Vậy hôm nay vất vả cho cô rồi.”
Tống Nhã Hinh nói đùa: “Thấy em vất vả thì hay là anh vào giúp em một tay đi?”
“Vậy thì đừng chê tôi ngu ngốc, vụng về nhé.” Thẩm Bồi Xuyên đứng lên định đi giúp Tống Nhã Hinh thật. Cô ta vội vàng xua tay: “Ơ em nói đùa thôi mà, anh tưởng thật đấy hả?”
“Mọi người mau ngồi đi.” Nói xong cô ta xoay người đi vào nhà bếp.
Bà Tống đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào Tang Du, trong lòng hoảng sợ đến mức buồn bực. Bà ta xoay người vào nhà bếp. Bà ta vốn định làm mối cho Thẩm Bồi Xuyên và con gái mình, ai ngờ anh ấy lại dẫn một cô bạn gái trẻ tuổi đến nên trong lòng bà ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Bà ta nhìn con gái mình vẫn đang thái rau thì đi đến giật con dao trong tay Tống Nhã Hinh ra: “Con mau ra ngoài tiếp khách đi chứ, một mình mẹ ở trong này là được rồi.”
“Ngoài kia cũng không có người ngoài mà mẹ, với lại ba cũng đang ngồi ngoài đó mà.” Tống Nhã Hinh không hiểu ý mẹ mình.
Không phải cô ta không hiểu mà là cô ta cũng không ngờ rằng Thẩm Bồi Xuyên lại dẫn một cô gái có vẻ ngây ngô đến nên trong lúc nhất thời cô ta không biết phải làm gì cả.
Mẹ cô ta đứng một bên rồi thở dài: “Lúc đầu ba con định gả con cho Thẩm Bồi Xuyên thì con không chịu, con nhìn đi, giờ người ta đã là Phó Cục trưởng rồi đó, mấy năm qua cũng không nảy sinh mấy chuyện lộn xộn bên ngoài với phụ nữ…”
“Mẹ.” Tống Nhã Hinh không muốn nghe mẹ mình lảm nhảm thêm nữa: “Chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa được không mẹ?”
Nếu trên đời này đã không có liều thuốc nào dành cho sự hối hận thì bây giờ cô ta hối hận có được lợi ích gì không?
“Ai da.” Bà Tống lại thở dài một cái, đến giúp con gái một tay: “Không biết cậu ta có bạn gái từ lúc nào nữa.”
Tống Nhã Hinh không nói gì cả, dầu trong nồi đã nóng nên cô ta thả mấy miếng gừng đã cắt nhỏ vào xào qua với lửa để dậy mùi thơm, sau đó thì rắc hạt tiêu và cho lá nguyệt quế vào, cuối cùng cô ta thả gà đã chặt nhỏ vào nồi.
Xèo một tiếng, mùi thơm của thức ăn bay ra ngoài ngay lập tức.
“Thẩm Bồi Xuyên có được ngày hôm nay đều là nhờ ba con đề bạt.” Càng nghĩ bà Tống càng thấy không thoải mái: “Cô gái đó nhìn còn trẻ quá, mẹ nhìn thế nào cũng thấy cô ta không xứng đôi với Thẩm Bồi Xuyên.”
“Ôi trời mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ đang muốn nói gì vậy ạ?” Tống Nhã Hinh nhìn mẹ mình bằng vẻ bất đắc dĩ: “Bồi Xuyên cứ cứng nhắc như đầu gỗ ấy, giờ anh ấy có bạn gái thì chúng ta nên vui mừng chứ, mẹ nhìn mẹ kìa, sao trông mẹ lại có vẻ không vui vậy ạ?”